ra ngoài cửa sổ, trong giọng nói có một chút thở dài cùng trầm tĩnh . . .
“Nhị tỷ, ta biết tỷ cò lòng nhân từ, nhưng cái thế giới này vốn là như vậy,
chỉ có thắng được thua mất, cho dù là đúng hay sai? Ai vô tội? Ai hàm oan?
Đến ông trời cũng không phân xử được. Tỷ cũng không cần phải đem mọi
trách nhiệm đều ôm vào trong lòng, Đổng thị bị diệt môn, tất nhiên là bởi
vì bọn họ đả thương tỷ, nhưng việc Đổng Địch mưu phản là sự thật không
thể thay đổi, theo như lệ phải tru di cửu tộc, Tam điện hạ làm như vậy cũng
không có nửa phần không phải. Hắn thân là hoàng tử, nhất định phải nâng
cao quyền uy, giữ gìn kỷ cương.”
Hắn quay đầu nhìn ta, “Hơn nữa, nếu lưu lại người Đổng gia, hiển nhiên
là có chút lợi ích, nhưng muốn lật đổ Đông Cung, cũng không phải là
chuyện một sớm một chiều có thể làm được. Nếu Đổng Địch đã chết, thì
những người còn lại căn bản không có khả năng giúp Tam điện hạ thực
hiện được chuyện này, như vậy, hắn nhất định sẽ không muốn rút dây động
rừng, với lại nếu hắn phí sức mà giữ lại tính mạng của những kẻ hận hắn,
thế nào cũng trở thành đề tài nơi đầu lưỡi của người đời, một truyền mười,
mười truyền một trăm, lỡ như rơi vào tay kẻ có lòng dạ ác độc, thanh danh
sẽ bị bêu xấu thì sao?”
Ta chưa từng nghĩ Liễm sẽ nói ra như vậy, nhất thời, có chút giật mình
nhưng nhìn thấy nét mặt anh tuấn của hắn, lại không thể nói nên lời.
Hiển nhiên là ta biết Liễm thông minh khác thường, nhưng vì từ đầu hắn
đã không muốn dây vào chuyện triều chính, mà cũng điều này đã khiến phụ
thân và mẫu thân có không biết bao nhiêu là bi thương cùng phiền não.
Lần này cùng Nam Thừa Diệu xuất chinh, dù rằng Nam Thừa Diệu
không hề đề phòng hắn, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, hắn lại có thể
đem mọi việc nói rõ ràng như vậy, nói không chừng là âm thầm tìm hiểu, ta
cũng thật sự không ngờ.