DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 373

mắt thâm trầm như đêm kia, sau đó mới lên tiếng nói nhỏ: “Khiến Điện hạ
lo lắng, thần thiếp . . .”

Vẫn chưa nói xong, đã bị hắn ôm chặt ở trong lòng, mới đầu dường như

còn mang theo vài phần chần chừ không xác định, nhưng dần dần sau đó,
hai cánh tay của hắn lại từng chút từng chút xiết chặt, mang theo một chút
run rẩy, sức lực như vậy, giống như muốn đem ta khảm sâu vào trong thân
thể của hắn.

Ta không ngờ hắn sẽ hành động như vậy, trong lúc vô ý lại nhìn thấy một

đám thuộc hạ mà hắn mang theo đều ăn ý hạ thấp ánh mắt, không nhìn
cũng không cử động, nhưng mà trên nét mặt, vẫn không thể tránh khỏi có
phần lúng túng.

Ta có hơi xấu hổ, bàn tay nhẹ nắm thành quyền chống đỡ lên lồng ngực

của hắn, sau đó hơi dùng sức đẩy hắn ra, nhưng hắn lại không để ý tới sự
kháng cự của ta, đôi tay càng lúc càng dùng sức ôm chặt.

Trong một thoáng, ta có phần luống cuống, không biết phải làm sao cho

phải, mà hắn vẫn không nói lời nào như trước, cứ như vậy ôm ta thật chặc,
hơi thở ấm áp mà hơi hỗn loạn lướt nhẹ trên cổ, tê dại một mảnh.

Thân thể hai người thân mật gắn bó, trong lúc hoảng hốt lại cho ta có

một ảo tưởng, ta giống như là một thứ trân bảo mà hắn đánh mất sau đó lại
tìm về được, cho nên mới phải dùng sức như vậy, không e ngại ở trước mặt
người khác, mãi cũng không buông tay.

Không biết đã qua bao lâu, hắn mới từng chút buông lỏng ta ra, ánh mắt

thâm thẳm sâu sa tinh tế lướt qua gương mặt, bờ vai cùng toàn thân của ta,
tựa như là đang xác nhận xem ta có thật sự bình yên vô sự hay không.

“Điện hạ, thần thiếp . . .”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.