vây, dưới con mắt đánh giá, nhìn không rõ suy nghĩ của hoàng thượng, nét
mặt của hắn vẫn không có nửa phần không ổn, để cho thiên tử tự mình suy
xét định đoạt.
Cả Tuyên Chính điện vẫn một mãnh tĩnh mịch, vì vậy, tiếng bước chân
đi qua đi lại của hoàng thượng lại càng rõ ràng, Khánh phi nương nương
ngồi trên thềm ngọc có lẽ cũng đã phát hiện hoàng thượng đã sinh lòng
nghi ngờ với Nam Thừa Diệu, trong ánh mắt mơ hồ hiện ra chút hoảng
loạn, nhưng mà, lại không có cánh phá vỡ cục diện bế tắc này.
Ta hiểu rõ nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, dây
dưa càng lâu, sự nghi ngờ trong lòng hoàng thượng lại càng nhiều, trong
lòng khẽ thở dài, nhưng gương mặt vẫn hiền dịu kính cẩn cúi mình, nhẹ
nhàng lên tiếng—-
“Phụ hoàng, nhi thần có mấy câu, không biết có nên nói hay không?”
Tấm lưng đang quỳ của Nam Thừa Diệu dường như cứng đờ, đưa mắt
nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, hắn kiên quyết lên tiếng với ta: “Việc triều đình,
một nữ nhân như ngươi sao có thể can thiệp vào, còn không mau tạ tội với
phụ hoàng!”
Tuy là giọng trách mắng, nhưng sao ta lại không biết là hắn đang muốn
tốt cho ta, chuyện lần này cũng không giống như chuyện lần trước, ta nghĩ,
nếu không phải vì hoàng thượng hạ chỉ muốn ta vào cung, hôm nay nhất
định hắn sẽ không đưa ta đi cùng, ta biết hắn không muốn ta bị cuốn vào
chuyện đấu tranh chính trị —-rơi vào vòng xoáy mưu mô tranh đoạt đầy
máu tươi này, chỉ khi cách càng xa thì mới càng bình an.
Vì vậy, cho dù hiện tại ta có thể nói ra điều gì làm hoá giải thời khắc
căng thẳng này thì hắn vẫn muốn ngăn cản ta, như vậy, ta vì hắn làm chút
chuyện trong khả năng của mình, thì có cái gì là không được?