DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 463

mặt cũng ẩn giấu vài phần đau thương, cho dù đã cố gắng che giấu nhưng
vẫn không thể kiềm chế mà để lộ ra ít nhiều.

Tâm tư của bọn họ, ta sao lại không biết, sao lại không cam lòng, đứa

con mà mình yêu thương nhất, phải chịu khổ ở nơi Nam Cương hoang vắng
hỗn loạn, dù sao thì năm năm cũng rất dài.

“Nam Cương xa xôi, khí hậu khắc nghiệt, loạn lạc không ngừng, đây

cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, ngươi đã nghĩ kỹ?”

Cách một lúc lâu, hoàng thượng mới lên tiếng, có lẽ ông ta cũng không

ngờ Liễm sẽ nói như vậy, giọng điệu thản nhiên không nhìn ra chút vui
mừng, trong ánh mắt lại có hơn phân nửa là biểu cảm khó hiểu.

Liễm quỳ xuống đất hành lễ, nghiêm mặt nói: “Thân là nam nhi của Nam

Triều, hiển nhiên phải lấy thân đền ơn nước, sao chỉ vì khổ cực mà e ngại?
Ý thần đã quyết, xin Hoàng thượng ân chuẩn!”

Hoàng thượng thản nhiên nhìn hắn một lúc lâu, sau đó dời tầm mắt về

phía phụ thân, lên tiếng nói: “Chuyện này, ý của Mộ Dung thừa tướng thế
nào?”

Phụ thân cúi mình đáp: “Chi bằng để hoàng thượng quyết định.”

Giọng nói của ông bình tĩnh trầm ổn, khuôn mặt cúi thấp.

Mặc dù ta không nhìn thấy thần sắc của ông, nhưng cũng biết rõ, nhất

định sẽ không phải là nét mặt bình tĩnh mà ông đang biểu hiện ở ngoài, dù
rằng phụ thân có hãnh diện có bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể đành lòng
nhìn ái tử sắp đi xa.

Chúng ta đều hiểu rõ, việc đi Nam Cương lần này của Liễm đã là chuyện

không thể tránh được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.