Thanh Hoà điện mảnh mai nhẹ nhàng đi tới, uyển chuyển như chim oanh,
bóng tay áo khẽ lướt, phất phơ mềm mại.
Ta nhìn thấy thần sắc trên mặt mẫu thân khẽ biến đổi.
Người nhảy múa, là một nữ tử có dáng người uyển chuyển, gương mặt
ẩn dưới tầng lụa mỏng, nhưng vì động tác rất nhanh, cho nên không thể
nhìn rõ dung nhan, nhưng chỉ một điệu vũ huyền ảo xinh đẹp, cũng đủ làm
mọi người kinh ngạc mà thán phục.
Cho dù trong Lễ Chúc Mừng lần này, những ca vũ đều phải trải qua sự
tuyển chọn tinh tế của thái tử, không có tiết mục nào mà không phải là kiệt
tác, chỉ có điều, lúc này, với một điệu múa kỳ diệu vô song trước mắt cũng
đủ làm tất cả u buồn biến sắc.
Cuối cùng tay áo khẽ hạ, nàng kia vẫn đang ở ngoài cửa Thanh Hoà điện,
cũng như lúc đến, vẫn đứng ngay vị trí nhảy múa, dáng vẻ xinh đẹp, thật sự
đúng với một câu “Tiểu thuỳ thỉ hậu liễu vô lực, Tà duệ cư thì vân dục
sinh” *Khoanh tay xuống chút như liễu rũ, nghiêng nghiêng tà áo như mây
bay*(1)
Sau đó, nàng chậm rãi đứng thẳng người, đúng lúc có một ngọn gió lướt
qua, tầng lụa mỏng trên mặt nàng theo gió bay xuống.
Nàng cũng không có bước nhanh, mà là nhẹ nhàng bước liên tục, chậm
rãi đi vào cung điện đang lặng ngắt như tờ.
Ánh lửa sáng ngời, dần dần thấp sáng dung nhan của nàng, vẻ đẹp tựa
tiên tử, thấp thoáng mà rực rỡ, mảnh mai yếu đuối, đến ta nhìn thấy còn
yêu thương.
Tựa như, bóng tối phía sau đang ngày càng dày đặc không lối thoát, vì
vậy nàng nhanh nhẹn bước đến.