DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 495

Tuy rằng ta có hơi nghi hoặc, nhưng lập tức nhớ đến Thuần Du Ý, trước

đây khi hắn bắt mạch cho ta đã cảm thấy rất thích thú si mê với “Hoạ tấn
như sương”, có lẽ vị Mạnh thái y này cũng nhìn ra được một phần nào đấy,
mà giờ phút này, thật sự ta không còn tâm tư tìm hiểu suy nghĩ của ông ta.

“Chuyện vừa rồi, Tam vương phi thấy thế nào?” Đợi cho đám người

Hoàng Cung hoàn toàn rời khỏi Dục An sảnh, giọng nói thản nhiên của
hoàng thượng lại vang lên, trên nét mặt tuy rằng thờ ơ không chút để ý,
nhưng mà đôi mắt kia lại chăm chú lướt qua gương mặt của ta, không hề bỏ
sót một phân nào.

Trong lòng khẽ thở dài, hiểu rõ cho dù Hoàng thượng thịnh nộ, nhưng

cũng không hoàn toàn không nghe lọt những lời vừa rồi của Hoàng Cung.

Nếu như chuyện hạ độc thật sự do thái tử gây ra, như vậy đúng là ẩn giấu

tâm tư phản nghịch, cùng với việc kết bè kéo cánh, bất kể thế nào hoàng
thượng cũng không bỏ qua cho hắn, cho dù hiện giờ vì tình hình không
thích hợp mà trì hoãn, nhưng lòng nghi kỵ đã cắm sâu vào trong suy nghĩ
không chịu rời đi, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, liền nhanh chóng phát
tán thành một bụi gai chết người.

Nhưng nếu, thái tử thật sự vô tội, như vậy nghĩa là có người có ý định

hãm hại, mà sau thái tử thì người có thế lực lớn nhất chính là Tam hoàng tử,
hiển nhiên cũng là hiềm nghi lớn nhất.

Ta âm thầm hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh, lại mang theo vẻ run rẩy rõ

ràng, nhìn về phía Hoàng thượng, khoé môi cứng đờ: “Nhi thần, nhi thần
cho rằng, nhi thần cho rằng . . .”

Lời nói đứt quãng nhưng vẫn miễn cưỡng thốt ra, giống như dù cho đang

sợ hãi vô cùng nhưng vẫn cố chấp gắng gượng, chỉ là, rốt cuộc cũng không
thể chống đỡ như đây đàn đang căng cứng bỗng nhiên “Tách” một tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.