DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 497

Lời của ông ta đột nhiên ngừng lại, cũng không nói thêm gì, chỉ mệt mỏi

đưa tay xoa nhẹ lên huyệt Thái Dương: “Ngươi đi đi, nếu hắn tỉnh lại thì
ngươi cứ mói, Trẫm về Định Càn cung nghỉ ngơi một chút, buổi tối sẽ trở
lại thăm hắn.”

Ánh mắt rũ xuống, khẽ đáp “Vâng”, giọng nói Khánh phi nương nương

lại chứa đựng vẻ thân thiết, lên tiếng với Hoàng thượng: “Bệ hạ, có phải
đầu người lại đau, để thần thiếp dìu người quay về Định Càn cung.”

“Không cần, Lý Khang An đưa Trẫm trở về là được.” Hoàng thượng cầm

tay Khánh phi, mở miệng nói: “Nàng ở lại với đứa trẻ này, một mình nàng
rất đáng thương.”

Khánh quý phi đáp lời, đứng dậy đưa Hoàng Thượng ra Dục An sảnh,

hiển nhiên ta cũng phải đi theo phía sau.

Đợi khi Thánh giá đã ra khỏi Dục Thuận điện, Khánh phi nương nương

mới xoay người, đúng lúc tầm mắt của chúng ta chạm nhau, nàng cười như
không cười, liếc mắt nhìn ta: “Thật không ngờ, tình cảm giữa Tam vương
phi cùng Tam điện hạ lại thắm thiết như vậy, đi thôi, Bổn cung cũng nên đi
đến Đông Noãn các.”

Ta không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng đi theo phía sau nàng vào Đông

Noãn các, một đám thái giám cung nữ cùng bốn vị thái y túc trực ở Đông
Noãn các vội vàng thỉnh an chúng ta.

Khánh phi nương nương tuỳ ý phất tay, ra hiệu cho bọn họ, lại nhìn về

phía bốn vị thái y, giọng nói không được vui: “Sao chỉ có bốn người các
ngươi, những người khác đâu?”

Một người trong đó tiến lên một bước, khom người đáp: “Khởi bẩm

nương nương, bốn vị thái y Mạnh, Tề, Lương, Tống tuổi tác đã cao, tối
hôm qua lại sắc thuốc cả một đêm, hiện giờ Tam điện hạ đã không còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.