Còn ở trong Tam vương phủ, bóng dáng của nàng có ở khắp mọi nơi, chỉ
ngoại trừ “Ngọc Lộ điện” cùng “Phong Lâm vãn”.
Ta khẽ cười, dù rằng là giống nhưng vẫn không phải, đến cùng thì nàng
cũng không thể thay thế cho phương hồn mãi không chịu rời đi ở trong
lòng hắn.
Ta không biết Đỗ Như Ngâm có biết chuyện về công chúa tiền triều hay
không, nhưng ta tin rằng, mặc dù biết thì nàng cũng vờ như không biết.
Ta từng nghe thấy nàng luyện qua một khúc “Hoán Khê Sa” ở hoa viên
của Vương phủ, âm thanh yêu kiều uyển chuyển, mềm mại du dương, từng
âm từng sắc đều là tâm ý tương tư không nói nên lời —-
“Than chi than, dõi mắt non sông nhớ bóng người— sầu chi sầu, mưa
vần hoa nát tiếc ngày xuân —- sầu chi sầu, một đời ngắn ngủi trôi đâu mất
— biết hay chăng, chi bằng thương kẻ trước mắt đây—-”
Ta không biết, có phải nàng luyện bài hát này để Nam Thừa Diệu nghe
hay không, mà nàng cũng không nhận ra là ta đang đi đến, chỉ cất giọng hết
lần này đến lần khác, khúc nhạc du dương, nhưng lại mang theo một sợi tơ
phiền muộn không dễ gì nhận thấy, chỉ trong một khắc đó ta liền hiểu rõ,
trong lời nói của nàng, tình cảm đối với Nam Thừa Diệu là thật, không hề
giả tạo.
“Vương phi, Đỗ tiểu thư vẫn không chịu đi, bảo rằng có vật gì đó muốn
dâng lên Vương phi, nô tỳ nói là sẽ giúp nàng chuyển nhưng nàng cũng
không chịu, thế nào cũng phải đích thân trao cho Vương phi.” Họa Ý tiến
vào, vẫn là dáng vẻ bất khả kháng: “Cho tới bây giờ, nô tỳ chưa từng thấy
qua người nào cố chấp như vậy.”
“Nàng không phải là cố chấp, mà là không biết xấu hổ, tiểu thư cũng đã
thể hiện rõ thái độ là không muốn cùng nàng gây rối không yên, ấy thế mà
mỗi ngày nàng đều đến đây, cố tình đâm chọc vào mắt chúng ta, cũng