DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 578

Ta chậm chạp ngẩng đầu lên, nhưng lại không thể nhìn thấy rõ mặt của

nàng, chỉ cảm thấy lạnh buốt, lạnh như vậy, dường như ngay cả tim cũng
muốn chết lặng theo.

Ta gắng gượng lên tiếng, lại không thể trấn áp giọng nói run rẩy: “Sơ

Ảnh, nhanh đi mời đại phu, nhất định phải nhanh . . .”

Nàng hơi ngẩn ra, sau đó liền lập tức đứng dậy, lảo đảo nghiêng ngả chạy

ra khỏi phòng.

Ta từ từ nhắm mắt lại, vươn hai tay chầm chậm phủ lên bụng của mình,

tựa như ta đang che chở cho một vật quý báu nhất trong suốt cuộc đời của
mình.

Chỉ là, chỉ là ta không biết mình có bảo vệ được nó hay không.

Ta đột nhiên nhớ đến cái ngày ở Dục Thuận điện, Mạnh thái y đã muốn

nói rồi lại thôi.

Nước mắt chậm rãi chảy dọc xuống đôi gò má, trong ký ức của mình, ta

rất ít khi khóc, phụ mẫu luôn khen ngợi ta tính tình cứng cỏi hào sảng,
nhưng tới bây giờ ta mới hiểu được, đó chẳng qua là vì ta chưa bao giờ có
cảm giác đau đớn giống như lúc này.

Thực xin lỗi, thực xin lỗi, mẫu thân không biết con đến, thậm chí ta cũng

không nhận ra, thực xin lỗi, thực xin lỗi, là ta không thể bảo vệ con.

Là ta ích kỷ, đắm chìm trong ưu tư của mình, cứ cho rằng những bất

thường gần đây là do đi đường mệt nhọc cùng với những tích tụ trong lòng
gây ra, chưa bao giờ nghĩ đến…., cũng vì vậy mà không cẩn thận, để đến
hiện giờ phạm phải một sai lầm không thể tha thứ như vậy.

Nhưng mà, ta van xin con, đừng rời khỏi ta, đừng rời khỏi ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.