Dung mưu phản, đã bị đương kim thánh thượng tịch thu gia sản, cũng
không thể tránh khỏi án tru di cửu tộc.”
“Mưu phản?” Ta thật không dám tin: “Sao có thể như vậy?”
Giọng nói của người nam nhân kia vẫn nhanh chóng truyền đến:
“Chuyện trong hoàng gia, dân thường chúng ta sao có thể biết rõ, nhưng
mọi người đều nói như vậy, gia tộc Mộ Dung lòng lang dạ thú, không chỉ
mưu phản, mà còn muốn hất bát nước bẩn vào người Thái tử, dù sao hoàng
thượng cũng đã có quyết định như vậy, sự tình thế này, cũng không phải là
không thể — kỳ thật Mộ Dung gia vốn là một gia tộc liệt hỏa phanh du*, có
một ngày thế này, cũng không kỳ lạ.”
*tiên hoa trứ cẩm, liệt hỏa phanh du chi thịnh: câu này vốn xuất phát từ
được sử dụng rất nhiều trong các tác phẩm văn học của Trung Quốc khi
miêu tả một không khí náo nhiệt. Theo ta, câu trên có ý ám chỉ thế lực của
Mộ Dung càng ngày càng lớn*
“Mộ Dung thừa tướng và phu nhân thế nào? Cả Thượng tướng quân và
Thái tử phi? Hiện tại bọn họ ra sao?” Giọng nói của ta không ngăn được sự
run rẩy.
“Nghe nói, vốn dĩ toàn bộ gia tộc Mộ Dung đều bị lăng trì xử tử, nhưng
cuối cùng Thánh thượng nghĩ tới dù sao Mộ Dung gia cũng đã có nhiều
công lao, cho nên hạ chỉ, đem nam tử trưởng thành của Mộ Dung gia vấn
trảm Ngọ môn, còn nữ nhân và hài tử thì bạch lăng ải tử *thắt khăn trắng tự
sát*. Ngoại trừ Thái tử phi và Tam vương phi có mang huyết mạch hoàng
gia, Thượng tướng quân Mộ Dung Liễm đang ở Nam Cương là tạm miễn
tội chết, hơn một ngàn nhân khẩu Mộ Dung gia, e rằng không còn một ai
may mắn thoát chết.”
“Ngươi nói bọn họ đều đã chết sao?” Hàn ý lan tràn khắp đáy lòng của
ta, lạnh buốt như vậy.