DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 810

Liễm nhìn ta, mặt mày sáng lên vài phần, cũng không nói gì, chỉ là có

chút chờ mong.

Ta không khỏi nhớ lại hôm ta vừa đến Tề Việt, ngày đó cảm xúc trong

ánh mắt hắn vô cùng phức tạp, ngay lúc đó, ta cảm thấy trong lòng rất
hoảng sợ, nhưng chỉ trong phút chốc hắn đã khôi phục lại vẻ mặt ban đầu,
bước đến ôm thê tử của mình, cũng chính thức giới thiệu chúng ta với nhau.

Cho nên ta nghĩ, đó chẳng qua chỉ là ảo giác của mình, khẽ cười quên đi.

Mấy ngày nay, hắn đối đãi với ta vẫn như thường, bởi vì quốc vương Tề

Việt thân mang bệnh, Thiên Luyến công chúa liền trở về kinh thành, ở giữa
tiểu quan nha này, ta và Liễm tựa như sống lại những ngày ở Tướng phủ,
hoặc là nói, đó là do hắn cố gắng mang đến cảm giác này cho ta.

Nhưng thỉnh thoảng, khi hắn nhìn ta, nụ cười cùng ánh mắt, ôn nhu đến

nỗi làm ta sợ hãi.

Chắc chắn có điều gì đó khác thường, vì thế ta hiểu, ta phải đi, có một số

việc, không nên tiếp tục níu kéo.

Tìm cớ bảo Thanh Hạnh đi nơi khác, ta tiếp nhận đàn tranh trong tay

Liễm, đó là chiếc đàn do chính tay hắn làm từ gỗ tử đàn, tuy rằng không
tinh xảo, nhưng lại được làm từ chất liệu quý hiếm, ta khẽ gẩy lên đây đàn,
âm thanh trong trẻo lại sâu thẳm, liền ngước mắt nhìn hắn, khẽ cười: “Nó
vẫn còn chờ ta gọi tên sao?”

Hắn mỉm cười gật đầu, nét mặt dịu dàng.

Ta nhìn về phía ánh mắt của hắn: “Đệ cảm thấy hai chữ ‘Kỳ Hòa’ thế

nào?”

Nét tươi cười của hắn cứng đờ, không nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.