ĐỎ TRỖI DẬY - Trang 230

vậy. Ngoài thế giới thực, anh ta chắc đã được an toàn. Nhưng trong thế giới
nhỏ bé này thì không.

“Nhưng anh ấy còn sống.” tôi nói.
“Phải, tôi còn sống, đồ Phàm Phu!” Cassius cởi trần tập tễnh đi từ trong

công sự ra.

“Cassius!” Roque thảng thốt kêu lên. Khuôn mặt cậu ta đột nhiên tái

nhợt.

Mắt trái của Cassius sưng húp, nhắm tịt lại. Môi rách. Các dẻ sườn tím

bầm như nho chín. Con mắt còn lại của anh ta đỏ ngầu máu. Ba ngón tay bị
trật khớp chìa ra như những cái rễ cây, và tư thế vai của anh ta thật kỳ cục.
Những người khác nhìn anh ta chằm chằm đầy buồn bã. Cassius là con trai
Thống Soái - vị Hiệp Sĩ chói sáng của bọn họ. Vậy mà giờ đây cơ thể anh
ta bị hủy hoại tả tơi, và vẻ mặt họ, cũng như nước da tái mét của họ, nói
cho tôi hay họ chưa bao giờ chứng kiến một người đẹp đẽ bị hành hạ thảm
khốc trước đây.

Tôi thì có.
Người anh ta nồng nặc mùi nước tiểu.
Anh ta cố làm bộ đùa cợt. “Bọn chúng nện tôi tơi bời khi tôi thách thức

hắn. Dùng một cái xẻng đập vào mé đầu tôi. Sau đó chúng đứng xúm lại
thành một vòng rồi tè ra. Rồi chúng trói tôi lại trong cái tháp phòng thủ hôi
thối đó, nhưng rồi Pollux thả tự do cho tôi, như một chàng trai tử tế, và cậu
ta đồng ý mở cổng nếu chúng ta cần như vậy.”

“Tôi không nghĩ anh lại ngốc đến thế,” tôi nói.
“Tất nhiên anh ta là thế rồi, anh ta muốn trở thành một trong các Hiệp Sĩ

của Hội Đồng Tối Cao,” Roque lẩm bẩm. “Và tất cả những gì họ làm là
quyết đấu.” Cậu ta lắc lắc mái tóc dài. Bụi bẩn bám thành từng vảy trên sợi
dây da dùng để buộc nó thành đuôi ngựa. “Đáng lẽ anh phải đợi chúng tôi.”

“Chuyện gì xảy ra thì đã xảy ra rồi,” tôi nói. “Chúng ta tiếp tục kế

hoạch.”

“Được thôi.” Cassius khịt mũi. “Nhưng khi đến lúc, Titus là của tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.