ĐỎ TRỖI DẬY - Trang 324

Tôi thức dậy vào buổi sáng và nhận ra trong đêm cô đã rúc vào người tôi

để tìm hơi ấm. Cơ thể cô thật mong manh. Nó run rẩy như một chiếc lá
trong gió. Tôi ngửi mái tóc cô. Ngựa Hoang thở thật nhẹ. Những vệt muối
đọng lại trên khuôn mặt cô. Tôi muốn Eo. Tôi ước gì đây là mái tóc, là hơi
ấm của em. Nhưng tôi không đẩy Ngựa Hoang đi. Một nỗi đau dội lên khi
tôi ôm lấy cô, nhưng nó xuất phát từ quá khứ, không phải từ Ngựa Hoang.
Cô là thứ gì đó mới mẻ, đầy hy vọng. Như mùa xuân đến giữa mùa đông
của tôi.

Khi trời sáng, chúng tôi di chuyển sâu hơn vào rừng và dựng chỗ trú ẩn

tựa vào một vách đá bằng những thân cây đổ và các khối tuyết. Chúng tôi
không bao giờ biết được chuyện gì đã xảy ra với hai Kẻ Bội Thề hay cái
hang của chúng tôi.

Ngựa Hoang hầu như không ngủ được, cô ho quá nhiều. Khi cô cuộn

mình nép vào tôi ngủ, tôi khẽ hôn lên gáy cô, thật khẽ để cô không thức
dậy; dù tôi thầm ước cô sẽ tỉnh dậy, cho dù chỉ để biết tôi đang ở đây. Da cô
nóng rực. Tôi ngân nga khe khẽ bài ca của Persephone.

“Tôi không bao giờ nhớ nổi ca từ,” cô thì thầm với tôi. Tối nay cô gối

đầu vào lòng tôi. “Tôi ước gì mình nhớ được.”

Tôi đã không hát kể từ khi rời Lykos. Giọng tôi khàn khàn, khô cứng.

Bài hát dần cất lên.

Hãy nghe, hãy nghe
Hãy nhớ lúc lụi tàn
Của mặt trời chói lọi, của đồng lúa dập dờn
Chúng ta ngã rồi lại ngã
Và nhảy theo
Tiếng ngân nga của hồi chuông báo tử
Của đúng và sai

Con trai ta, con trai ta
Hãy nhớ ánh lửa
Khi những chiếc lá bùng cháy và các mùa đổi thay
Chúng ta ngã rồi lại ngã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.