ĐỎ TRỖI DẬY - Trang 58

gật đầu, cho dù hắn thậm chí chẳng thèm đủ bận tâm để quan sát Eo, cũng
giống như bố tôi, bị treo cổ.

“Hãy sống vì nhiều điều hơn,” em thầm nói với tôi. Em cho tay vào túi

lấy ra bông hồng tú cầu tôi đã tặng em. Bông hoa đã bị giập nát và bẹp gí.
Rồi em hô lên thật to tới tất cả những người đang có mặt, “Hãy bẻ gãy
xiềng xích!”

Cửa sập dưới hai bàn chân em mở ập xuống. Em ngã, và trong một

khoảnh khắc, mái tóc em lơ lửng bồng bềnh quanh đầu, một quầng đỏ rực.
Rồi hai bàn chân em hẫng đi trong không khí và em rơi xuống, cần cổ
mảnh mai của em bị siết chặt. Đôi mắt mở thật to. Giá như tôi có thể cứu
em khỏi cảnh này. Giá như tôi có thể bảo vệ em; nhưng thế giới thật lạnh
lẽo và tàn nhẫn với tôi. Nó không diễn ra theo cách tôi mong muốn. Tôi
yếu đuối. Tôi chứng kiến vợ mình chết và bông hồng tú cầu của tôi rơi khỏi
bàn tay em Máy quay ghi lại tất cả. Tôi hối hả ào tới để hôn lên mắt cá
chân của em. Tôi ôm lấy đôi chân em. Tôi sẽ không để em bị hành hạ.

Trên Sao Hỏa không có đủ trọng lực, vì vậy ta phải kéo hai bàn chân

xuống để bẻ gãy cổ. Chúng để những người thân yêu của nạn nhân làm việc
đó .

Chẳng mấy chốc, không còn âm thanh nào nữa, kể cả tiếng nghiến kèn

kẹt của dây thừng.

Vợ tôi quá nhẹ.
Em mới chỉ là một cô bé.
Thế rồi tiếng thình thịch của Lễ Tiễn Biệt bắt đầu. Những nắm tay đấm

lên lồng ngực. Hàng nghìn nắm tay. Thật nhanh, như nhip tim đập. Rồi
chậm dần. Một nhịp đấm mỗi giây. Một nhip sau năm giây. Sau mười giây.
Rồi không vang lên nữa, và đám đông than khóc tản đi như bụi trên lòng
bàn tay khi các đường hầm cũ rền rĩ trong những cơn gió sâu.

Còn đám Hoàng Kim, bọn chúng bay đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.