ĐỎ TRỖI DẬY - Trang 66

7

LAZARUS

[2]

T

ôi không thấy Eo khi chết đi. Những người thân của tôi tin rằng chúng

tôi sẽ nhìn thấy người mình yêu quý khi sang thế giới bên kia. Họ đợi
chúng ta trong một thung lũng xanh rờn, nơi mùi khói củi và mùi thịt hầm
đặc quánh trong không khí. Có một Ông Già với sương phủ trên mũ giữ
cho thung lũng được an toàn, và ông ta đứng cùng những người thân của ta
để đợi ta dọc theo một con đường lát đá có lũ cừu gặm cỏ ven đường.
Người ta kể sương mù ở đó mát mẻ, hoa cỏ thì ngọt ngào, và những ai được
chôn cất sẽ đi dọc con đường đá nhanh hơn.

Nhưng tôi không hề thấy tình yêu của tôi. Tôi không hề thấy thung lũng.

Tôi chẳng thấy gì ngoài những đốm sáng ma quái trong bóng tối. Tôi cảm
thấy mình bị đè lên, và tôi biết, như bất cứ người thợ mỏ nào, rằng tôi đang
bị chôn dưới đất. Tôi buột ra một tiếng thét không thành tiếng. Đất chui vào
miệng tôi. Con hoảng loạn bao trùm lấy tôi. Tôi không thể thở, không thể
cựa quậy. Đất ôm tôi chặt cứng cho tới khi cuối cùng tôi cũng dùng tay đào
bới để giải thoát được cho mình, cảm nhận được không khí, gấp gáp thở
hóp lấy ôxy, vừa hổn hển vừa phun đất phì phì.

Vài phút sau tôi mới ngước mắt nhìn lên trong tư thế quỳ gối. Tôi đang

phủ phục trong một hầm mỏ, một đường hầm cũ đã bỏ hoang từ lâu nhưng
vẫn còn kết nối với hệ thống thông gió. Nơi này sặc mùi đất bụi. Một đốm
lửa duy nhất leo lét cháy bên cạnh mộ tôi, hất những chiếc bóng kỳ quái lên
các vách tường. Nó làm mắt tôi bỏng rát cũng hệt như Mặt Trời lúc mọc
trên mộ Eo.

Tôi chưa chết.
Để nhận ra điều ấy đòi hỏi nhiều thời gian hơn người ta vẫn tưởng.

Nhưng có một vết bầm máu quanh cổ tôi, nơi dây thừng cứa vào da. Có đất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.