ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 119

Ông de Rênal thừa hiểu là Julien đòi hỏi cái gì, và một cuộc đấu tranh tư
tưởng gay go vò xé tâm hồn ông. Bỗng Julien giận điên người, kêu lên:

— Ra khỏi nhà ông, tôi khắc có chỗ đi, thưa ông.

Nghe câu nói đó, ông de Rênal hình dung thấy Julien đã yên vị ở nhà ông
Valenod rồi.

— Vâng thì, thưa ông, cuối cùng ông ta nói với anh, vừa thở dài vô cớ cái
vẻ của người gọi nhà phẫu thuật đến để làm một cuộc mổ xẻ hết sức đau
đớn, tôi xin ưng chuẩn yêu cầu của ông. Kể từ ngày kia, là ngày mồng một
đầu tháng, tôi trả cho ông năm mươi quan một tháng.

Julien muốn bật cười và sững sờ cả người; tất cả nỗi giận dữ của anh đã
biến mất.

Mình đã khinh bỉ cái quân súc vật này đến thế mà vẫn còn chưa đủ, anh
nghĩ bụng. Có lẽ đây là sự tạ tội lớn nhất mà một tâm hồn đê tiện như thế
kia có thể làm được.

Lũ trẻ đương đứng há hốc mồm mà nghe chuyện, liền chạy ra vườn nói với
mẹ rằng ông Julien giận dữ lắm, nhưng ông sắp được năm mươi quan một
tháng. Julien đi theo chúng theo thói quen, anh cũng chẳng thèm nhìn ông
de Rênal, ông đứng lại đó vô cùng tức giận.

Thế là lão Valenod, ông thị trưởng nghĩ bụng, làm cho ta tốn kém mất một
trăm sáu mươi tám quan. Nhất định ta phải nói cho lão mấy câu thật đáo để
về công việc hắn thầu cung cấp cho những trẻ vô thừa nhận mới được.

Một lát sau, Julien lại đối diện với ông de Rênal:

— Tôi phải đi xưng tội với ông Chélan, tôi hân hạnh báo trước ông biết
rằng tôi sẽ vắng mặt vài tiếng đồng hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.