ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 120

— Ông Julien quý mến! Ông de Rênal vừa nói vừa cười với một vẻ hết sức
giả tạo, thì ông cứ đi cả ngày, nếu ông muốn, cả ngày mai nữa cũng được
ông bạn ạ. Ông lấy ngựa của bác làm vườn mà đi Verrières.

Thế là hắn đi trả lời lão Valenod đây, ông de Rênal nghĩ bụng, hắn chưa
hứa chắc gì với ta cả, nhưng phải để cho cái đầu óc thanh niên kia nguội
bớt đi đã.

Julien ra đi vội vàng và lên những khu rừng lớn người ta có thể xuyên qua
để đi từ Vergy đến Verrières. Anh chưa muốn đến ngay nhà ông Chélan vội.
Anh không muốn tự ép mình vào một trò giảo quyệt mới, anh cần phải
trông cho rõ tâm hồn mình, và lắng nghe những ý nghĩ ngổn ngang bề bộn
nó đương làm anh xao xuyến.

Ta đã thắng một trận, anh nghĩ bụng, ngay lúc bước chân vào những khu
rừng lớn và xa con mắt của mọi người, vậy là ta đã thắng một trận!

Câu đó tô vẽ cho anh tất cả tình huống của anh dưới những màu rực rỡ, và
trả lại cho tâm hồn anh đôi chút yên tĩnh.

Thế là ta có năm chục quan tiền lương một tháng, chắc hẳn là ông de Rênal
đã phải một phen sợ hãi ghê gớm lắm. Nhưng sợ cái gì nhỉ?

Anh suy nghĩ trầm ngâm về cái lý do gì đã gây nên nỗi sợ cho con người
sung sướng và thế lực, mà mới một tiếng đồng hồ trước đây anh sôi sục
giận dữ, cuộc suy nghĩ làm cho tầm hồn Julien được hoàn toàn thanh thản
trở lại. Anh hầu như nhất thời cảm thấy vẻ đẹp mê hồn của những cánh
rừng trong đó anh đương đi. Có những khối đá lớn trơ trụi xưa kia đã rơi
xuống giữa rừng, về phía núi. Những cây dẻ gai vươn cao gần bằng những
khối đá kia, mà bóng râm mát rượi chỉ cách ba bước những chỗ nắng bỏng
không ai có thể dừng chân được.

Julien đứng lại lấy hơi một lát ở bóng mát những khối đá kia, rồi lại treo
dốc nữa. Ít lâu sau, băng qua một con đường vết đi lờ mờ, thường chỉ có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.