ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 346

Julien kể chuyện nỗi bất hạnh của mình, làm cho mọi người nghe được
thoải mái đến nỗi, khi ăn uống xong, cuộc nói chuyện chung đã chuyển
hướng, cô Mathilde vẫn còn hỏi đi hỏi lại người anh cô về các chi tiết của
câu chuyện chẳng may kia. Vì những câu hỏi kéo dài, và Julien nhiều lần
bắt gặp mắt nhìn của cô nên anh đánh bạo trả lời trực tiếp dù cô không hỏi
anh, và cuối cùng cả ba người đều cười ồ, như thể ba anh chị dân quê trẻ
tuổi ở một xóm làng hẻo lánh trong rừng sâu vậy.

Hôm sau, Julien đi dự hai lớp thần học, và sau đó trở về chép hai chục bức
thư. Anh thấy đã có một chàng thanh niên ở đâu đến ngồi cạnh anh, trong
thư viện, chàng ta ăn mặc rất chải chuốt, nhưng dáng dấp ti tiện và nét mặt
có vẻ đố kỵ.

Ông hầu tước bước vào.

— Cậu Tanbeau, cậu vào làm gì đây? Ông nói với anh chàng mới đến bằng
một giọng nghiêm nghị.

— Cháu tưởng... chàng thanh niên vừa tiếp lời vừa mỉm cười hèn hạ.

— Không, cậu ơi, cậu không có tưởng gì cả. Đây là một mưu toan, nhưng
thảm hại.

Anh chàng Tanbeau hầm hầm đứng dậy và biến mất. Đó là một người cháu
của ông học sĩ, bạn của bà de La Mole, anh ta định theo nghề văn học. Ông
học sĩ đã được hầu tước nhận sẽ lấy anh ta làm thư ký. Tanbeau, vẫn làm
việc trong một gian buồng biệt tịch, sau khi biết rằng Julien được biệt đãi,
cũng muốn ghé gẩm với anh, và sáng hôm đó đã mang đồ lề văn phòng của
anh ta đặt vào trong thư viện.

Đến bốn giờ, sau một chút do dự, Julien đánh bạo đến nơi ở của bá tước
Norbert. Chàng ta sắp lên ngựa, thấy anh đến chàng lúng túng khó xử, vì
chàng vốn là người hết sức lễ độ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.