ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 347

— Tôi nghĩ rằng, chàng nói với Julien, ông sẽ đi tập cưỡi ngựa một ngày
gần đây; và sau vài tuần lễ, tôi sẽ được vui thích cùng đi ngựa với ông.

— Tôi muốn được vinh dự đến cảm ơn ông về những hậu tình của ông đối
với tôi; thưa ông, xin ông tin cho rằng, Julien nói thêm với một vẻ hết sức
nghiêm trang, tôi thầm cảm ơn ông. Nếu con ngựa của ông không bị
thương do sự vụng về của tôi hôm qua, và nếu nó còn rảnh, thì tôi ao ước
được cưỡi nó sáng hôm nay.

— Thôi thì, ông Sorel thân quý ạ, có sao ông chịu vậy thôi. Ông cứ coi như
là tôi đã dặn dò ông hết mọi điều mà sự cẩn trọng đòi hỏi; vì bây giờ đã là
bốn giờ rồi, ta phải gấp rút mới được.

Một khi anh đã lên ngựa:

— Phải làm thế nào để không bị ngã? Julien hỏi chàng bá tước trẻ tuổi.

— Nhiều chuyện lắm, Norbert vừa trả lời vừa cười ngất. Chẳng hạn, ngả
người về đằng sau.

Julien phóng nước kiệu lớn. Hai người đương ở trên quảng trường Louis
XVI.

— Chà, táo bạo thật, Norbert nói, đường xá lắm xe cộ như thế kia, và
những anh đánh xe lại toàn là những tay liều mạng! Ông cứ ngã xuống đất
một cái, là xe ngựa của họ đè phứa lên mình ông cho mà xem; họ chả đời
nào hãm đúng ngựa lại để làm hư hại cả mồm ngựa của họ đâu.

Có đến hai chục lần Norbert thấy Julien suýt ngã; nhưng rồi cuộc dạo chơi
kết thúc không xảy ra chuyện gì. Khi trở về, công tước bá tước nói với cô
em:

— Xin giới thiệu với cô một anh chàng thục mạng táo gan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.