DOÑA BÁRBARA - Trang 155

CHƯƠNG II:

Những người dạy thú

Đã mấy hôm nay, Carmelito chú ý theo dõi con “Nắng Vàng”

54

trong

đàn của con “Bờm Đen Đuôi Đen”. Trên những đồng cỏ của trại Altamira,
không có con ngựa nào hung dữ như con ngựa hoang màu vàng óng này, vì
thế cho nên nó nổi tiếng, và có tên riêng. Những con ngựa đực không ngăn
cản nổi nó, vì nó chống chọi rất hung hăng, bằng những cú đá hậu và những
miếng cắn dữ dội. Thấy con ngựa cái đẹp trong một đàn ngựa hoang, người
ta không thể không nảy ra ý định bắt nó. Nhưng chưa có ai tìm ra cách bắt.
Người ta đã săn đuổi nó nhiều lần, nhưng những cái bẫy dù được ngụy trang
rất kỹ giữa đồi núi, nó vẫn phát hiện, và chạy trốn kịp thời.

Con ngựa toàn thân vàng óng như ánh nắng, đẹp như một con diệc, là

một con ngựa cái non đẹp nhất trong đàn ngựa hoang, nhưng đã đến thời kỳ
ngựa mẹ tách con để chịu đực, con Nắng Vàng bị loại ra khỏi đàn. Con ngựa
đầu đàn, con Bờm Đen Đuôi Đen cắn vào tai nó, nhe răng ra, làm cho nó
biết rằng từ nay trở đi nó không được ở trong đàn nữa. Và, nó đứng trơ một
mình giữa đồng cỏ, nhìn theo đàn đi xa dần. Từ nay trở đi, nó không còn ở
đàn ấy nữa. Nó đứng đó, bốn vó chụm lại, đôi môi hồng run run, và đôi mắt
sáng buồn rầu.

Nó đi lang thang một mình, thong thả, chán ngán, ở những nơi nó vẫn

thường qua lại. Trên đường về trại, từ xa Carmelito trông thấy nó đang đứng
nhìn theo đám bụi sắc vàng óng ánh ở phía chân trời, do đàn cũ của nó cuốn
bốc lên.

Sáng sớm hôm sau, Carmelito chuẩn bị sẵn vòng dây thòng lọng, đến

phục ở chỗ đặt máng uống nước, leo lên cây mê-rê-cu-rê, giấu mình sau
những cành lá xum xuê. Những con ngựa cái non tinh khôn giống như cha
nó, nên Carmelito phải theo dấu nó suốt một tuần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.