DOÑA BÁRBARA - Trang 157

vào đơ”

mà là “nhìn đây”

56

.

— Tôi cứ buột miệng nói ra mà tôi không biết. Thế thì, “nhìn đây” cái

mà “tôi đã thấy” thay cho… ghi chú ở đây. Cái này, đem cắm hoa vào, rồi
đặt trên bàn, ông có thấy đẹp không?

— Riêng cái lọ hoa ấy không đẹp.

— Ông thấy chưa? Tôi đã biết là tôi có điều làm ông không vừa ý.

— Khoan đã, cô bé. Hãy để tôi nói hết. Cái lọ hoa không đẹp, đâu phải

lỗi ở cô. Trái lại, tôi rất thích nếu cô có ý định đặt hoa ở trên bàn, đúng thế.

— Vậy ông cũng thấy là tôi không thô lỗ ngu ngốc quá chứ. Điều ấy,

ông chưa hề dạy tôi.

— Không bao giờ tôi nghĩ là cô ngu ngốc. Trái lại, tôi luôn luôn bảo

rằng cô là một đứa con gái thông mình.

— Đúng. Ông đã nói như thế nhiều lần rồi.

— Hình như cô không khó chịu khi nghe nói thế chứ. Nào, cô muốn tôi

nói gì nữa nào?

— Goa! Tôi còn muốn gì nữa? Chả lẽ tôi còn đòi hỏi gì nữa ư?

— Lại “goa” nữa rồi!

— Úi chà!

— Đừng nóng nảy sốt ruột, cô bé – Santos nói – Tôi luôn luôn đếm

những tiếng “goa” của cô, và thấy rằng tiếng đó mỗi ngày một giảm. Hôm
nay, cô chỉ mới nói một lần thôi.

Santos luôn luôn uốn nắn sửa chữa cách phát âm cho nó, bất kỳ lúc

nào. Còn các bài học thì anh giao cho nó vào các buổi tối. Bố nó chỉ dạy nó
tập đọc, tập viết từ ngày nó còn nhỏ, nhưng nó đã quên vì bỏ lâu ngày, nay
nó nhớ lại. Những thứ khác, đối với nó, tất cả đều là mới mẻ lý thú, và nó
tiếp thu một cách đặc biệt dễ dàng. Còn về phong cách và nền nếp thì Santos
thường nêu các cô bạn gái của anh, các cô tiểu thư ở Caracas tử tế ngoan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.