DOÑA BÁRBARA - Trang 230

CHƯƠNG XI:

Giải pháp tưởng tượng

Điều kỳ lạ là Santos cũng có những giải pháp tưởng tượng.

Với thái độ vô tư lạnh lùng mà người ta cần phải có để phân tích tình

cảm của mình và hoàn cảnh khó khăn vướng mắc, anh tự đặt vấn đề ra, rồi
ngồi vào bàn, gạt những chồng giấy và sách vở mà trước đây anh đã đặt nó
lên đó. Anh xếp gọn lại, rồi lại tách ra, như để suy xét phân biệt những cuốn
sách luật với những giấy tờ kế toán của trại. Anh đặt tay lên tập này tập kia,
như muốn lôi những tình cảm cần phải phân tích ra ngoài và biến nó thành
những vật bất động. Anh tự nhủ, mắt nhìn vào những thứ dưới bàn tay trái.

“Marisela yêu tôi, điều đó đã rõ rồi. Tôi kiêu căng, xin bỏ lỗi cho tôi.

Tình hình diễn biến rất hợp lý. Cô ấy đẹp, một vẻ đẹp thật thảo nguyên đáng
yêu, một tâm hồn dễ thương dễ mến, một cô bạn vui vẻ, và không nghi ngờ
gì cả, cô ấy có thể giúp ích cho một người đàn ông cần phải sống một cuộc
sống cộc cằn và cô đơn giữa những đàn gia súc. Cô ấy chăm chỉ, và dũng
cảm đương đầu với những tình huống khó khăn. Nhưng… Nhưng không thể
thế được!”

Anh xoa xoa tay trên mặt giấy, như muốn xóa bỏ những thứ anh đã viết

trên đó. Rồi anh ấn mạnh hơn bàn tay phải trên những cuốn sách.

“Đây chỉ là một cảm tình rất tự nhiên, và một ý hoàn toàn vô tư mong

muốn cứu vớt một người con gái tội nghiệp phải chịu một số phận đáng
thương. Hơn nữa, biết đâu, đây chỉ là một nhu cầu, hoàn toàn tinh thần, về
bạn gái. Nhưng, nếu đó là nguồn gốc thì sau này tình cảm sẽ càng thêm phức
tạp. Khôn ngoan thận trọng thì phải tìm cách ngăn chặn lập tức!”

Anh nhấc tay ra khỏi đống sách vở giấy tờ, và ngồi tựa vào lưng ghế,

đầu hơi ngả về phía sau, tiếp tục suy nghĩ:

“Marisela không nên ở đây nữa. Tất nhiên là cô ấy không thể trở lại túp

lều trong khu đồi cọ, dù chỉ là một lúc. Như thế tức là trao cô ấy cho Mister

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.