DOÑA BÁRBARA - Trang 323

CHƯƠNG X:

Từ bỏ cơ đồ

Một hồi lâu sau khi nghe tiếng súng nổ từ Khe Sâu vọng lại, trong đêm

tối im ắng, Doña Bárbara vẫn còn thấp thỏm, không biết ở đó đang xảy ra
những gì. Mụ nhớ đến cái tài phi thường mà người ta gán cho, mụ cảm biết
bằng trực giác những sự việc ở xa. Mụ bồn chồn đi đi lại lại, từ đầu này sang
đầu kia hành lang, thỉnh thoảng lại nhìn xoáy vào bóng tối đen ngòm ngoài
đồng cỏ. Giữa lúc đó Juan Primito chạy về, vừa thở vừa báo cho mụ biết tin:

— Lông chim chôn giấu ở cánh Rừng Thưa, dưới gốc cây pa-ra-goa-

tan.

Lão toan nói rõ tại sao lão khám phá ra điều đó, nhưng lão chưa kịp mở

miệng thì Doña Bárbara không còn để ý nghe nữa. Mụ chạy bổ ra khỏi hành
lang giữa lúc đàn chó cũng xồ ra, inh ỏi sủa một người cưỡi ngựa dắt theo
một con ngựa khác.

— Melquíades đấy ư? – Mụ khẽ hỏi.

— Không phải Melquíades – Santos Luzardo trả lời. Anh ghìm cương

ngựa, cởi dây buộc con ngựa dắt kèm theo, với cái dáng điệu cũng bình tĩnh
thảm hại như dáng điệu thường ngày của thằng Phù Thủy: số phận của họ đã
thay đổi đảo lộn.

Doña Bárbara tiến lại sát bên anh, nhìn lướt qua cái xác của tên vệ sĩ,

như nhìn vào một vật vô giá trị. Mụ chỉ quan tâm đến hắn trong khi hắn thi
hành những công việc mà mụ đã trao cho hắn. Cặp mắt của mụ lúc này lộ rõ
vẻ vừa kinh hoảng vừa thán phục. Khuôn mặt của người mụ yêu lại đột ngột
hiện lên hòa lẫn vào trong một tình cảm quái gở, những khao khát yêu
đường và những ước muốn làm điều thiện.

— Tôi biết chắc là thế nào ông cũng mang nó trở về đây – Mụ thì thào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.