DOÑA BÁRBARA - Trang 178

Antonio tiếp tục sắp xếp người thành từng tốp đi đến những nơi khác

nhau, và cuối cùng anh mời Balbino:

— Nếu ông ưng ý, xin mời đi với tôi…

Với cách đó anh đã giữ sự trọng thị đối với hắn, coi hắn như người cai

quản trại Miedo, coi hắn ngang hàng với anh. Nhưng đồng thời anh muốn tự
giành cho mình một cơ hội thuận lợi, tương tự cơ hội mà anh đã giành cho
Carmelito và Pajarote, vì giữa anh và Balbino còn món nợ chưa giải quyết
xong, do những câu nói ngạo nghễ của Balbino buổi sáng hôm dạy con ngựa
tía.

Nhưng Balbino bác lời mời bằng một câu cộc lốc:

— Cảm ơn, Don Antonio. Tôi ở lại đây với bờ-lan-ca-hê

64

.

Bờ-lan-ca-hê là tiếng của người thảo nguyên gọi các chủ trại tham gia

cuộc săn đuổi vây dồn súc vật, nhưng không trực tiếp tham gia vào công
việc, mà chỉ xem xét khi chia gia súc đã dồn được. Rồi Don José Luzardo
còn sống, trong những buổi săn đuổi đại trà, bờ-lan-ca-hê thường gồm trên
hai chục chủ trại ở miền đồng cỏ Arauca này. Nhưng bây giờ, những trại đó
đã bị Doña Bárbara gộp cả lại, và chỉ còn những cái tên để gọi những vùng
rừng cây và đồng cỏ của đồn điền Miedo mà thôi.

Mải suy nghĩ về việc đó, Santos thờ ơ không để ý đến những câu nói

huyên thuyên mà bà hàng xóm định khêu gợi, để tạo ra một cuộc chuyện trò
thân mật với anh. Bề ngoài mụ nói với Balbino, nhưng thực ra là những vấn
đề mà theo phép lịch sự bắt buộc anh phải tham gia.

Cuối cùng, mẹ quyết định nói thẳng với anh:

— Chưa bao giờ ông thấy một cuộc săn đuổi vây dồn như thế này ư,

ông luật sư Santos?

— Thuở bé, tôi đã được thấy – Anh trả lời, nhưng không quay lại nhìn

mụ – Bây giờ mọi việc hầu như là mới, đối với tôi.

— Thật thế ư? Ông đã quên mất những phong tục của quê hương mình

rồi ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.