DOÑA BÁRBARA - Trang 201

— Tại chị đẹp quá. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, chị ạ, người ta đã

nói với chị như thế nhiều lần rồi.

— Thế thì, tại sao chị nhìn em mãi thế, chị làm cho em mắc cỡ, xấu hổ.

— Em không tin chị có thể. Hôm nay, ít nhất người ta cũng đã “ném

hoa”

73

vào người chị rồi.

— Chính chị vừa “ném hoa” vào em đấy. Chị nói với em như thế, có

nghĩa là chị bảo em rất thông minh. Em nghe những lời ấy đã chán ngấy rồi.
Thỉnh thoảng em chẳng thiết học hành gì nữa, để xem ông ấy có đổi giọng
không. Nhưng mà, chị ơi, sao chị cứ nhìn em mãi thế?

— Chiếc áo chị đang mặc rất đẹp.

— Cảm ơn chị. Nhưng chị đừng tưởng em không hiểu chị đang nghĩ gì

đâu.

Liền sau đó, Marisela kể lại những bản vẽ của Santos, cả hai cô gái

cùng cười một hồi lâu về cái “con rối” mà Santos vẽ trên cổ áo. Sau đó,
Genoveva cúi đầu nhìn xuống, khẽ gõ những đầu ngón tay trên mặt bàn, một
lúc sau mới nói:

— Dù sao, chị cũng vẫn là người may mắn.

— Hừ! – Marisela dọa – Chị phải cẩn thận đấy.

— Vì sao em phải cẩn thận?

— Chị thừa hiểu là em định nói gì rồi

— Em ư? Em hiểu thế nào nhỉ?

— Thôi, chị đừng đóng vai đạo đức giả nữa. Hãy thú thật đi. Chị cũng

yêu ông ấy đấy!

— Một đứa con gái vô nghĩa lý như em mà lại đi yêu ông luật sư ư? –

Genoveva thốt lên – Chị điên à? Ông ấy là một người rất đáng mến, nhưng
mật ong không phải để cho lừa uống.

Marisela hỏi lại một điều mà mọi người đã nói với cô, chỉ vì cô cũng

muốn nói ra điều đó:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.