DOÑA BÁRBARA - Trang 202

— Ông ấy đáng mến thật ư?

Nhưng Marisela nói ra những lời đó với một giọng mà người nghe nhận

thấy ngay là cô cũng đang có một mơ tưởng, bởi vì đối với cô Santos đã
biểu lộ mọi tình cảm thân thiết, chỉ trừ tình yêu: thái độ nghiêm nghị của
người cha và người thầy, khi anh dặn dò nhắn nhủ cô, thái độ thân mật của
người anh cả, khi đùa vui với cô. Đôi khi cô yên lặng nhìn anh thì anh cũng
lặng yên, và nhìn vào mặt cô, mỉm cười với cô. Nét mặt của anh có một vẻ
kẻ cả thân thương, nồng nàn, làm cho cô bẽn lẽn e thẹn. Đặc biệt là trong
những ngày gần đây, sau bữa ăn, vẫn như lệ thường, Santos nói về những
người bạn gái của anh ở Caracas, nhưng không phải là để nêu gương cho cô
nữa, mà là nhắc nhở đến họ một cách thích thú, nhất là khi anh nhắc đến một
người tên là Luisana Lujan. Không lần nào nhắc đến tên cô bạn gái ấy mà
anh không lặng người trầm ngâm suy nghĩ:

— Em cũng như chị thôi, Genoveva ạ; mật ong không phải để cho lừa.

Lúc này, cả hai cô đều nhè nhẹ gõ ngón tay trên mặt bàn, trong khi

những con ong rừng bay lượn quanh đấy vội bâu vào những tầng mật mà
những ngón tay tham lam không xô vào lấy mất chất ngọt khé của chúng
nữa

Marisela đằng hắng, để giấu những tiếng nghẹn ngào, Genoveva hỏi:

— Sao vậy, hở chị?

— Cổ họng em nóng bỏng, có lẽ vì em ăn nhiều mật ong quá!

Và Genoveva kết thúc:

— Đấy là cái dở của mật ong rừng. Nó rất ngọt, nhưng nóng như lửa

đốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.