Archer ngả lưng ra ghế. “Vậy là cô không nhận ra đó là ai đúng không?”
“Tôi có thể hiểu vì sao người ta trao cho anh chiếc phù hiệu sáng bóng
này.”
Sterling đang cười thì chuyển sang ho mấy tiếng hắng giọng. “Chúng tôi
sẽ thử hỏi những người hàng xóm xem có ai biết anh ta đến từ đâu hoặc đã
đi đâu không. Có lẽ sẽ có người biết anh ta là ai.”
“Sếp tổng của các vị có đồng ý không?”
“Chúng tôi sẽ không dừng lại chỉ vì bị bảo phải dừng lại,” cô ấy nhẹ
nhàng đáp.
“Thế còn khi những người hàng xóm hỏi chuyện gì đang xảy ra?”
“Cô thật sự nghĩ họ không biết cô là ai sao?” Archer hất hàm về phía
người cộng sự. “Mỗi mùa xuân tới, mỗi thành phố nơi những nạn nhân
đang sinh sống bắt đầu dán hình ảnh của họ ở khắp nơi với lời cảnh báo
Nếu ai thấy thông tin gì mới hãy gọi cho chúng tôi. Mẹ cô đã được đăng tải
thông tin trên tờ Economist và nói rằng hai người sẽ chuyển tới Huntington.
Mọi người đều biết cô là ai, Priya ạ. Nó là điều không thể tránh khỏi.”
“Chỉ vì anh đã nghiên cứu một vụ án đến mức ám ảnh không có nghĩa là
ai nấy đều thấy quen thuộc với nó,” tôi phản bác. “Hầu hết mọi người đều
không quá chú ý tới điều gì đó không ảnh hưởng trực tiếp tới họ.”
“Khi những người hàng xóm mới khiến một tên giết người hàng loạt đeo
đuổi tới tận nơi họ sống, điều đó sẽ ảnh hưởng tới họ.”
Nó thật sự đã liên lụy đến Aimée nhưng đương nhiên, không ai trong
chúng tôi biết rằng đó là một mối nguy hại cho đến khi mọi chuyện trở nên
quá muộn. Anh chàng đặc vụ này vẫn là một tên khốn khi chỉ ra điều đó.
“Anh còn không dám chắc đó có phải tên sát nhân hay không,” tôi nói và
Sterling gật đầu.
“Còn ai khả thi hơn hắn nữa?”
“Anh lẽ ra nên xem một vài lá thư và quà tặng mà chúng tôi nhận được
từ những người hâm mộ vụ án này và cả những nhà tư vấn nghiệp dư. Anh