ĐÓA HỒNG QUỶ QUYỆT - Trang 173

sẽ ngạc nhiên vì số người nghĩ rằng việc gửi cho chúng tôi cúc đại đóa là
hoàn toàn hợp lý đấy.”

Âm thanh piano chợt vang lên trong bầu không khí yên lặng, Sterling

nhìn điện thoại của cô và khẽ cười. “Là Finney. Tôi sẽ quay lại ngay.” Cô
nhấc máy và trả lời một cách quy củ “Sếp” và tiến thẳng vào trong bếp.

“Khi nào hai người chuyển tới Paris?” Archer hỏi.
“Tháng Năm này.”
“Hừm.” Anh cảm thấy ngứa ngáy bứt rứt với cổ tay áo khoác của mình,

những ngón tay chạy dọc theo những đường may gần như vô hình. “Cô biết
đó.”

“Tôi nghĩ rằng tôi sắp biết.”
“Finney chưa từng cảnh báo chúng tôi về sự hoạt ngôn của cô.”
“Làm sao Finney biết được?” Tôi nở một nụ cười ngọt ngào, ngây thơ

với anh và nuốt nốt ngụm trà cuối cùng.

Archer nhìn tôi chằm chằm, sau đó điều chỉnh lại mình. “Cô biết rằng

nếu đó là tên sát nhân, đây có thể là cơ hội duy nhất để bắt được hắn ta
chứ? Chúng tôi có lẽ sẽ không bao giờ biết được hắn sẽ ở thành phố nào
trước khi hắn lại ra tay.”

“Anh đang tìm kiếm một cơ hội thăng chức sao, đặc vụ Archer?”
“Tôi chỉ đang cố gắng mang tới công lý cho một gã đã sát hại mười sáu

cô gái mà thôi,” anh đáp lại. “Khi biết một trong số đó là chị cô, tôi đã nghĩ
cô sẽ trân trọng và biết ơn hơn một chút.”

“Đó là anh nghĩ.”
Tôi thậm chí đã thực sự nghe thấy tiếng răng anh nghiến vào nhau.
“Finney nói rằng anh sống ở đây, Huntington này,” tôi nói sau một lúc.

Hơi ấm len lỏi vào những ngón tay tôi khi tôi ôm trọn tách trà đã hết của
mình. “Theo tôi được biết, anh có thể ghé qua chỗ chúng tôi trước và sau
giờ làm, đúng không?”

“Tôi đang đến đây, đúng vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.