ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 116

Morgan cảm nhận nỗi hối tiếc nhói lên trong anh. Nếu lần đầu tiên hai
người gặp nhau, anh nâng đôi tay mình lên lau khô những giọt nước mắt
nhỏ xinh của nàng và chấp nhận đôi tay thân ái rộng mở của nàng, thì ngày
hôm nay có lẽ đã trở thành ngày chúc mừng của cả thị tộc Cameron lẫn
MacDonnell. Thay vào đó, anh lại chọn cách khiến nàng ghét anh. Và anh
biết anh đã đạt được mong muốn đó khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của
nàng.

Nhưng có thể vẫn chưa quá muộn để theo đuổi nàng, anh thầm nghĩ.

Dịu dàng không phải là thứ vũ khí gây ấn tượng nhất của anh, và lẽ nào đó
không phải là điều cuối cùng nàng trông đợi ở anh? Anh đã tự khen ngợi sự
không ngoan của bản thân, khi vị mục sư yêu cầu anh nhắc lại những lời
thề của mình.

Morgan lóng ngóng với những từ ngữ không hề quen thuộc, rồi rùng

mình trong nỗi kinh hoàng khi anh được yêu cầu giao ước những lời thề
của họ với một chiếc nhẫn. Anh không có chiếc nhẫn nào để trao cho nàng.

“Của con đây, con trai”, Dougal thì thầm rồi nhét chiếc nhẫn hứa hôn

của nhà Cameron vào tay anh. “Giờ nó thuộc về con”.

Chiếc nhẫn vàng nặng nề đè nặng lên lòng bàn tay của Morgan. Anh

nhìn chằm chằm vào nó, vật tượng trưng cho tất cả mọi thứ anh căm ghét.
Nó cầu kì, phô trương và có giá trị đủ để nuôi sống toàn bộ thị tộc của anh
trong một năm. Viên hồng ngọc long lanh như một giọt máu. Máu của nhà
MacDonnell đã rơi hàng trăm năm bởi nhà Cameron. Cơn bốc đồng đầu
tiên của anh là quăng nó quay lại với gương mặt thỏa mãn của Dougal.

Nhưng Sabrina đã chìa ngón tay thon dài của nàng ra. Một cơn sóng

chiếm hữu mãnh liệt nhấn chìm anh. Dịu dàng hay không, đêm nay máu
của một người nhà Cameron sẽ rơi xuống khi anh trao cho nàng thứ ràng
buộc hơn bất cứ lời thề hay cục vàng nào. Anh đẩy chiếc nhẫn vào ngón tay
chờ đợi của nàng thô bạo hơn ý định của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.