ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 146

nhìn vô cùng kinh hãi.

“Ta sẽ cho người chuẩn bị một cỗ xe ngựa”, cha nàng đề nghị, một dấu

hiệu tuyệt vọng leo thang trong giọng nói của ông.

“Tôi không cần đến bố thí của nhà Cameron”. Morgan tóm lấy eo của

Sabrina và nâng nàng lên yên ngựa như thể nàng nặng không hơn gì một
chiếc lông chim. Trước khi con vật thích lồng lộn lại có thể lồng lên, anh
nhảy lên phía sau nàng. “Tôi sẽ chỉ lấy theo luật lệ những gì là của tôi. Thị
tộc MacDonnell chúng tôi tự biết chăm sóc cho chính mình”. Cánh tay anh
ta quấn quanh eo nàng, sự chiếm hữu của nó nhắc nàng nhớ rằng với anh ta
nàng không hơn gì một bầy cừu hay một đàn gà. Hoặc một con ngựa cái
chết tiệt.

Mẹ nàng xông lên phía trước và đẩy Pugsley vào vòng tay của nàng.

Sabrina ôm lấy sức nặng chắc nịch, ấm áp của nó. “Con không thể giữ nó,
Mama. Nó thuộc về mẹ”.

Elizabeth mỉm cười qua hai hàng nước mắt. “Nó luôn luôn yêu con

nhất, con sẽ chăm sóc thật tốt cho nó, phải không con? Chú cún này rất quý
giá với mẹ đấy. Mẹ sẽ không bao giờ thay thế nó bằng một chú cún nào
khác nếu nó không còn nữa”. Nhưng đôi mắt bà không nhìn Sabrina.
Chúng hướng về phía Morgan, yêu cầu anh để con gái bà được thoải mái
với thú cưng từ thời thơ ấu của nàng. Morgan đáp lại bà bằng một cái gật
đầu cụt lủn.

Sabrina cúi xuống và mẹ nàng đặt nụ hôn nhẹ nhàng thơm nức nước

hoa hồng lên miệng nàng. Rồi Papa nàng ở đây, gương mặt ông co giật, đôi
tay buông thõng trơ trọi.

Sabrina cứng người. Nàng lần lữa không gieo mình vào tay ông, vùi

khuôn mặt nàng vào hàm râu rậm rạp của ông, và cầu xin ông giải thích
cho nàng mọi chuyện. Nếu không vì những sắp xếp của ông, nàng sẽ không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.