ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 152

Con dao xoắn lại, một dòng máu tuôn ra từ cổ người đàn ông, “Có lẽ

mày nên tự săn chính mình ấy”.

Giọng anh ta vỡ vụn “Nếu bà muốn thế.”

Người đó đứng hẳn dậy và nhấc mũ trùm dầu ra, tháo dây buộc tóc rồi

giũ mái tóc dài. Sabrina giật nẩy mình khi phát hiện đôi mắt màu xám xanh
đó đang nhìn chằm chằm vào nàng. Đôi mắt của một người đàn bà. Mặc dù
đáng sợ hơn vẫn là mối hận thù không lường trước được sâu từ trong lòng
họ. Nó đem lại cho Fergus tôi nghiệp một kết quả tai hại trong khi Sabrina
đông cứng cả người trước hành động đó. Người đàn bà giắt con dao găm
vào thắt lưng rồi lảo đảo bước đến con ngựa của bà ta, dáng đi của bà ta lộ
ra cái chân bị khập khiễng.

“Bà ta là ai thế?” Sabrina hỏi thầm.

“Thần hộ mệnh của tôi”. Một lời giải đáp có vẻ châm biếm từ giọng

nói kiêu hãnh của Morgan. “Eve là người hầu trung thành của cha tôi. Bà
ấy đã theo cha tôi từ rất lâu. Người nhà MacDonnell không hào hứng với
bất cứ biểu hiện nào của sự yếu đuối. Họ không tha thứ cho những người
què. Khi Eve còn là một thiếu nữ, thị tộc đã biểu quyết là đuổi bà ấy đi.
Trước khi họ kịp ném đá vào người bà ấy thì cha tôi đã đứng ra bênh vực.
Bà ấy như điên cuồng với nỗi đau kể từ khi ông ấy chết.”

Sabrina nuốt nước miếng. “Vậy nên bà ấy...” Nếu như cô cũng là một

kẻ hoang dã như họ, có lẽ Fergus đã tự cứa cổ mình thay vì đang ngượng
ngập bò dậy như lúc nãy.

Sabrina không thể không nhìn chằm chằm khi Eve lê chân mình về

phía con ngựa. Bà ta không giống bất kì người phụ nữ nào mà Sabrina từng
biết. Âm thanh nặng nề của chiếc kèn đang đeo sau yên ngựa nhắc nhở
Sabrina nhớ lại khúc nhạc tuyệt diệu đã ám ảnh nàng trong buổi tối cuối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.