ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 154

quanh anh thì biết...” nàng dài giọng, rồi đột nhiên chùng xuống vì nhận ra
giọng nói cao ngạo của chính mẹ nàng.

Như cộng hưởng với nỗi lòng đeo đá của nàng, bầu trời đổ xuống một

màn mưa xám xịt nặng nề, làm chậm hành trình của họ lúc này đang hướng
tới con dốc nguy hiểm. Gió lùa những hạt nước lạnh như băng vào mặt
nàng. Hơi lạnh không mất nhiều thời gian để luồn qua những sợi vải mỏng
manh của chiếc áo kiểu cách nàng đang mặc. Run rẩy, nàng nép mình vào
Morgan, thấy dễ chịu với hơi ấm tỏa ra từ người anh.

“Ngồi thẳng lên”. Anh ta nạt nàng.

Sabrina lập tức ngồi ngay ngắn, cảm thấy xấu hổ khi đã yếu mềm dựa

vào người anh ta tìm sự bình yên trong chốc lát. Nhưng thay vì trách mắng
nàng, anh ta gỡ ra một đoạn áo choàng len dài và quàng nó qua đầu cả hai
người, tạo thành một cái lều ấm cúng che chở họ trong cơn mưa. Pugsley
khụt khịt tán thành.

Morgan xoay người nàng lại và nàng xích lại gần, nép vào bộ ngực

trần trụi của anh. Không thể cưỡng lại, nàng áp mặt vào bộ ngực ấm áp ấy.
Ngực của cha và các anh nàng đều có lông, nhưng ngực của Morgan thì
không, da ngực anh căng ra nóng ấm. Con ngựa đi lắc lư như tạo thành
những nhịp ru ngủ, Sabrina càng lúc càng cảm thấy mình không cưỡng lại
được nhịp tim nhẹ nhàng của Morgan nơi tai nàng đang áp lên.

Nàng thức đậy vài giờ sau đó và nhận thấy mình đang được bế. Người

bế nàng đang sải những bước dài dẫn đến căn phòng của anh ta. Bàn tay
trống rỗng của nàng vung vẩy trong không trung. “Pugsley?” Nàng lầm
bầm nói mà không mở mắt. Sợ rằng nàng đã đánh rơi nó chỗ nào đó trên
con đường dài. Giọng nói của Morgan ồm ồm bên tai nàng. “Con chó của
cô vẫn khỏe. Một người của chúng tôi đã tìm cho tên nhãi ranh nhỏ bé ấy
một cái gì đó để ăn”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.