ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 156

trừng trừng vào lâu đài đổ nát, muốn liều mạng để biết cái gì đã đặt những
ngôi sao vào bầu trời xanh biếc trong mắt nàng. Màn đêm buông xuống và
mưa tạo ra thành những làn sương mờ ảo, phủ lên bóng hình xù xì của tòa
lâu đài.

Anh đoán rằng nàng cũng sẽ nhanh chóng bị đánh gục bởi sương lạnh

và sự mỏi mệt, cũng như lúc nàng đã mất cảnh giác ở thư phòng của mẹ
nàng. Sau này nàng sẽ nhìn thấy những dây thường xuân bám đầy trên bức
tường đổ nát, trên mái trần đổ sụp, với những vết đạn đại bác mà tổ tiên
Cameron của nàng gây ra. Từng ngày từng ngày, nàng sẽ nhìn thấy cái mà
anh luôn luôn phải đối mặt – sự đổ nát thê thảm hàng thế kỉ, bị tàn phá bởi
chiến tranh và thời gian.

Rồi nàng sẽ cười vào sự lãng mạn điên rồ của nàng và nhận ra sự thực

về tòa lâu đài, cũng như người chủ của nó, đang ôm vào lòng qúa nhiều sai
lầm mà sống qua ngày.

Sabrina vòng cánh tay qua gáy anh, nghịch nghịch mái tóc đầy sương

một cách uể oải. “Tôi buồn ngủ quá. Anh sẽ đưa tôi lên giường ngủ chứ,
Morgan?”

Anh nhìn nàng thoáng bối rối vì đã không lường trước tình huống này,

lòng thầm nguyền rủa Duogal Cameron đã làm anh giống như một tên trộm
tham lam với người vợ của chính mình. Môi anh cong lên khi nghĩ đến
niềm kiêu hãnh của người cha đã mất. Liệu anh có nên đưa nàng lên
giường, trút bỏ quần áo và thực hiện nghĩa vụ của một người chồng trước
khi nàng nhận ra hậu quả tai hại từ lời yêu cầu vô hại của nàng không.
Nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, nhưng nếu muốn anh làm nàng
ngạc nhiên vào sáng mai, có lẽ anh sẽ xóa tan được nghi ngờ của nàng bằng
những cử chỉ chăm sóc khéo léo hơn là dùng sức mạnh.

Giọng cười thô tục của người cha tràn qua tâm tư của Morgan. Máu

của người MacDonnell sẽ đổ, con trai ta. Con không thể chống lại nó mãi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.