buộc hơn là những lời độc địa mà họ đã tuôn ra trong phiên tòa cha nàng
triệu tập.
Đỡ nàng chỉ bằng một cánh tay, Morgan vặn nắm đấm cửa. Cánh cửa
hoen rỉ cọt kẹt chậm chạp mở ra. Một ngọn lửa bốc ám đầy khói than bùn
xộc ra từ lò sưởi và anh thầm cảm tạ Eve. Ngay khi đang đau khổ thì bà
vẫn không quên anh.
Anh đóng cánh cửa nhẹ nhàng và xoay người, đúng lúc đó anh nhìn
thấy một cái đầu tóc vàng hoe đang ngồi ở trên giường.
“Morgan, tình yêu của em, em cứ nghĩ rằng anh sẽ không đến cơ đấy!”
Anh không bao giờ tính đến tình huống này, Morgan chán chường
thầm nghĩ khi cúi xuống để thấy vợ anh đang chớp mắt nhìn lên, đôi mắt
của nàng sáng quắc và đầy cảnh giác y như một con cú nhỏ.