ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 163

một chiếc tổ gọn gàng trên nền đá, cuộn chiếc mũ dưới đầu để làm gối.
Nàng nằm ngửa, quan sát những chiếc bóng không hề thân thuộc quằn quại
trên trần nhà và ngạc nhiên cho rằng đó có thể là tiếng con chuột nào đó
đang sột soạt ngoài cửa, khi giọng nói trầm lặng của Morgan vang lên
xuyên qua không gian tĩnh lăng.

“Cô không phải lo lắng. Tôi sẽ không đặt tay lên người cô đâu,

Sabrina Cameron”.

“Sabrina MacDonnell”, nàng thì thầm trong bóng tối, nhưng những

tiếng ngáy êm đềm của Morgan là lời đáp lại duy nhất lời của nàng.

*

* *

Sabrina tỉnh dậy vào sáng ngày hôm sau bởi ánh nắng mặt trời nhàn

nhạt và ân thanh của những con ong từ xa vọng lại. Hàng trăm, hàng nghìn
con ong. Tất cả những âm thanh ồn ào náo loạn ấy như muốn nếm thử da
thịt mềm mại của nàng. Nàng giật vội một góc tấm mền. Một tiếng rền rĩ
như nghẹt lại xộc thẳng đến tai nàng.

Không phải đàn ong, mà là kèn túi.

Chẳng có gì thay đổi hết, nàng thầm nghĩ. Nàng đang náu mình trên

chiếc giường dễ chịu của mình, đợi mẹ mang đến tách sôcôla buổi sáng.
Morgan đã mãi chôn vùi dưới chân nàng, cuộc sống của anh ta bị treo lơ
lửng bởi sợi chỉ tinh tế từ lòng nhân từ của cha nàng. Nàng mở choàng đôi
mắt. Phân nửa chiếc màn treo tao nhã của nàng biến mất. Những khe tối lỗ
chỗ của những phiến đá trên trần nhà hiện ra lờ mờ, nhắc nhở nàng rằng giờ
đây nàng mới chính là kẻ bị chôn vùi bởi lòng nhân từ của Morgan.

Nàng ngồi thẳng dây. Tấm áo choàng của nàng nằm nhàu nhĩ trên sàn

nhà đầy bụi. Morgan hẳn đã bế nàng lên giường trước khi anh ta thức dậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.