ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 164

vào sáng nay.

Pugsley phi thân vào phòng ngủ và nhảy tót lên giường, những bàn

chân như miếng bánh nhúng bùn để lại những dấu chân bé xíu.

“Mày trông có vẻ rất hài lòng”, Sabrina kêu lên khi nó thả món đồ

biếu tặng vào lòng nàng. Nàng đưa vật hình trụ đầy bụi bẩn đó ra ra trước
ánh sáng. Đó là một khúc xương rất đáng ngờ và đáng lo ngại của một con
người. “Chắc chắn là nó thuộc về người vợ cuối cùng của Morgan”, nàng
lầm bầm.

Mặc kệ Pugsley đang dính như mật với vật báu của nó, nàng trèo

xuống khỏi chiếc giường cao, co rúm lại khi những ngón chân bị kẹp tái
xanh của mình đạp phải sàn nhà. Từ trước đến giờ nàng chưa khi nào mang
giầy đi ngủ. Cửa sổ gần nhất là một cái lỗ toang hoác trên bức tường đá
được che chắn bởi một tấm kính đã biến dạng. Khi nàng kéo những tấm
rèm rách ra, chúng mục nát rơi lả tả trên đôi bàn tay nàng.

Xa xa bên dưới, cánh rừng tách ra để lộ một ngọn đồi cỏ nơi thị tộc

MacDonnell tụ họp nhau lại để nói lời từ biệt cuối cùng với người thủ lĩnh
của họ. Khi cơ thể của Angus được hạ xuống chiếc hố cạn được kè đá xung
quanh, là lúc ánh mắt của Sabrina định vị chính xác được con trai ông ta
giữa cả đám người. Bờ vai Morgan vẫn cứng rắn ngay cả trong đau buồn.
Tiếng te te vui buồn lẫn lộn cuối cùng của chiếc kèn run lên trong từng cơn
gió. Sabrina rùng mình trước âm thanh sầu muộn ấy. Eve có lẽ là một người
thô bạo những và hung dữ, nhưng bà ta có thể khiến cho chiếc kèn túi khóc
than với kĩ năng mà bất cứ bậc thầy âm nhạc nào từ London cho tới
Edinburgh cũng phải đố kị.

Những người trong thị tộc MacDonnell chậm chạp giải tán, để lại

Morgan một mình. Anh ta không đi theo con đường của bọn họ để trở lại
lâu đài mà cưỡi con Pookahkah hòa tan dần vào khoảng không mờ sẫm của
khu rừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.