ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 186

“Tha lỗi cho tôi”. Những lời nói của Sabrina chỉ là lời thì thầm, nhưng

chúng cắt qua những tiếng cười khó chịu đâm vào trái tim anh. Ánh mắt
hoang mang của nàng đi từ Enid chuyển sang anh. “Tha lỗi cho tôi”, nàng
nhắc lại lần nữa trước khi nhấc váy và quay người bỏ chạy.

Lòng tự trọng bị xúc phạm của nàng khiến cho đám đông cảm thấy

ngượng ngùng và chìm vào im lặng. Khi những người trong thị tộc của anh
rẽ lối cho nàng đi qua, hai bàn tay Morgan xiết lại đầy bất lực.

*

* *

Sabrina dừng bước ở cửa sổ, để cho làn gió đêm mơn mai làm dịu đi

cái đầu đang bừng bừng, xua đi nỗi xấu hổ trong nàng.

Không phải nàng phiền muộn vì mình đã xử sự như một con ngốc.

Chúa biết rằng nàng đã trở thành một con ngốc trong mắt Morgan kể từ
ngày cô bé Sabrina nằm dưới chân anh với cái váy tốc qua đầu rồi. Điều
đang gặm nhấm nàng lúc này là biểu hiện thoáng qua trong mắt Enid vào
khoảnh khắc mắt hai người gặp nhau. Đó là sự thương hại.

Ngay cả một người giản dị và bẽn lẽn như Enid cũng nữ tính hơn

nàng. Nàng chẳng là gì ngoại trừ một chiến lợi phẩm. Nàng cọ sát cánh tay
mình để chống lại cơn ớn lạnh đang dâng lên trong cơ thể.

Morgan chăm chú nhìn vợ mình từ lối vào căn phòng. Những bức

tường đá xám xịt trái ngược với nàng, làm cho dáng hình người con gái ấy
trở nên bé nhỏ trong màn đêm nặng nề. Ngọn gió đùa nghịch với lọn tóc
tuột ra khỏi bím tóc gọn gàng của nàng. Nếu phải chịu sự bẽ mặt như nàng
vừa rồi, phần lớn những người phụ nữ sẽ quẳng mình lên giường mà thổn
thức. Và nếu nàng cũng như vậy thì anh đã biết cách để an ủi nàng. Nhưng
nàng không hề làm như vậy, vì thế lúc này anh cảm thấy mình trở nên thừa
thãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.