ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 190

Anh bước những bước dài quanh căn phòng. “Ngày đang trở nên ngắn

lại và đêm tối trở nên dài hơn. Tôi đang phải làm rất nhiều việc chuẩn bị
cho vật nuôi khi mùa đông đến. Vào cuối ngày, tôi nghĩ mình sẽ rất mệt
mỏi, lạnh và rất cáu kỉnh”.

“Cứ tưởng tượng đi”. Nàng lẩm bẩm.

Anh đứng sững người và soi nàng bằng ánh mắt lạnh thấu xương;

Sabrina vội vàng nở nụ cười ngoan ngoãn.

“Suốt cả ngày dài tôi phải căng mình ra chịu đựng những anh bạn lười

biếng, thô thiển và ốm yếu. Vì vậy buổi tối, khi tôi đến phòng cô, tôi muốn
được chào đón bằng nụ cười, vài câu chuyện vui vẻ và ngọn lửa sưởi ấm
chân tôi. Cô có thể hát cho tôi nghe nếu thích, hoặc khoe những đồ may vá
cô làm được trong cả ngày”. Anh chỉ vào những chiếc rương đóng kín. “Tôi
chắc rằng trong này có sách cho cô đọc đây”.

Nàng gật đầu, cảm thấy mắt mình mở to hết cỡ đến mức trùm lên cả

khuôn mặt.

“Tốt”, anh ngắt lời nàng. “Tôi muốn được nghe đọc sách và mỗi tối.

Khi nào tuyết bắt đầu rơi thì đó sẽ là lúc cô dạy tôi đọc và tính toán. À”,
anh thêm vào “cô cũng có thể dạy tôi chơi cờ. Có thể tôi sẽ đánh giá ón đó
nếu cô chịu thua tôi. Dù sao tôi cũng không hứng thú với nó lắm”.

Sabrina há miệng ra rồi lại im lặng, bàng hoàng vì kinh ngạc. Nàng

không thể tưởng tượng được bộ não của Morgan có thể nghĩ ra nhiều từ
như thế. Sự ngạo mạn rất đàn ông của anh đã làm nàng thấy kinh ngạc và
cảm thấy bị quyến rũ. Nàng cố gắng chống lại ham muốn được gục xuống
và quỳ phục dưới đôi chân anh.

Nhân lúc nàng lâm vào tình thế mê muội, anh quay người định bước ra

cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.