ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 201

“Được bảo vệ? Bởi một nhúm mấy quân tốt đần độn và một người đàn

bà đơn thuần! Hắn là cái loại thủ lĩnh gì vậy? hắn nên vững vàng và xông
pha vì lãnh thổ của hắn chứ”. Để minh họa cho ý kiến của mình, Morgan
ném mạnh vị vua hèn nhát về phía ngọn lửa. Pugsley chộp được và nhay
quân cờ đáng thương giữa những chiếc răng tàn nhẫn của nó.

Sabrina tròn mắt khi Morgan lơ đãng giúp nàng lật lại bàn cờ nặng nề.

“Một người đàn bà đơn thuần? Có biết bao người đàn bà trong lịch sử đã
hiến dâng đời mình để bảo vệ cho những gì thuộc về họ. Nữ hoàng Mary
đó thôi?”

Anh đập bùm bụp hai bàn tay xuống bàn, quắc mắt dữ dội hơn.

“Người đã bị chặt đầu bởi chính Nữ hoàng Elizabeth của cô”.

Sabrina dằn mạnh con xe xuống. “Bà ấy không phải Nữ hoàng

Elizabeth của tôi. Tôi cũng là người Scotland như anh, Morgan
MacDonnell!”

“Vậy sao cô lại nói với giọng giống như bọn Anh chết tiệt đó vậy?”

Họ chợt nhận ra cả hai đang ngả người qua chiếc bàn, mũi chạm mũi.

Sabrina nín thở khi ánh mắt của Morgan rơi xuống đôi môi nàng, đôi mắt
anh xanh màu là bạc hà mơn mởn nặng trĩu hạt mưa. Ánh mắt mê hoặc
nàng tưởng chừng như vô tận cho đến khi hạ xuống bàn cờ. Anh nhặt lên
dáng hình duyên dáng của quân hậu đen.

Âm điệu khó nghe của anh thật dịu dàng, chẳng còn thấy bóng dáng

lưỡi dao sắc nhọn của cơn giận dữ nữa. “Đàn bà là những tạo vật thanh tú.
Mong manh. Dịu dàng. Chúa Trời tạo nên đàn bà là để họ được che chở
khỏi thế giới khắc nghiệt này”.

Sabrina như bị hút chặt vào cảnh tượng của đôi bàn tay anh, to lớn đến

không ngờ, dịu dàng đến không ngờ, đang vuốt ve quân cờ bằng ngọc thạch
anh trong mờ. Nàng đã nhìn thấy đôi tay anh cử động với cùng nét uyển

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.