ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 237

Tất cả niềm tự hào bị tổn thương cùng những nỗi đau nàng kìm nén

trong suốt bao năm nằm cả trong giọng nói khi nàng cay đắng thốt lên,
"Như những gì anh muốn, Morgan MacDonnell. Tôi chẳng mong chờ gì
hơn từ một kẻ như anh”.

“Vậy thì tôi không nên ước mình sẽ làm cô thất vọng”. không hề để lộ

một chút ăn năn lờ mờ, anh buông tha ngực nàng rồi xiết chặt những ngón
tay nàng, thúc giục nàng đi ra khỏi đại sảnh như bất kì một người chồng
nào đang háo hức muốn chia sẻ những giây phút yêu thương với vợ mình.
Sabrina ném một cái nhìn không cưỡng lại được qua vai mình và nhận thấy
Eve đang quan sát họ rời đi, một nụ cười điệu đà thỏa mãn nở trên môi bà
ta.

Sabrina cố gắng để không ghìm chân lại như một đứa trẻ ương bướng

khi Morgan lôi nàng vượt qua mê cung tăm tối trong lâu đài MacDonnell.

Nhưng nàng không thể chịu được nếu không lẩm bẩm vài câu chống

đối. “Anh đi đứng không một chút lịch sự nào cả? Sao anh không quẳng tôi
lên vai anh hoặc không túm tóc tôi lôi đi”.

Anh dừng lại quá nhanh khiến nàng va vào lưng anh. Khi anh quay lại,

hơi thở của anh thiêu đốt nàng như luồng lửa phụt ra từ miệng một con
rồng. Nàng ngạc nhiên là nó không làm cho tóc nàng cháy xém. “Đừng có
xúi giục tôi”, anh nói giữa hai hàm răng nghiến chặt.

“Sao thế? Anh uống rượu phải không?” Nàng buộc tôi anh, nghiêm

nghị hít thêm chút không khí.

“Mình cô là quá đủ để ép một thầy tu làm chuyện đó”.

“Ra thế cơ đấy, nhưng anh đâu có phải là thầy tu?”

Tiếng gầm khẽ của anh khiến chân tóc Sabrina dựng ngược. “Không,

nhưng tôi đã sống như một thầy tu. Và điều khốn khiếp là tôi cực kì mệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.