ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 238

mỏi khi phải sống như thế”.

Anh cứ thế kéo nàng đi, chỉ chậm lại khi nàng vấp chân vào chiếc cột

xà cũ nát và thiếu chút nữa ngã nhào nếu như anh không đưa tay vươn ra
sau để đỡ nàng. Khi họ rẽ vào một góc quanh tăm tối, Sabrina chợt nhận ra
đó chính là ngõ cụt nàng đã phát hiện ra vào ngày đầu tiên nàng đến lâu đài
này.

Tuyết rơi lất phất qua những khung cửa sổ đổ vỡ, sáng lấp lánh như

những hạt bụi thần tiên trong bầu không khí mong manh dễ vỡ. Cơn gió
gầm gào quất vào những tấm thảm rách bươm theo một điệu nhảy điên
cuồng. Màn tuyết trắng xóa như soi rọi đêm đen. Tấm gương rạn đổ dài hai
chiếc bóng lờ mờ của hai người.

Bỏ lại Sabrina đang đứng giữa hành lang, Morgan tiến về phía tấm

gương. “Chết tiệt! Tôi thề có một cánh cửa ở đây”.

Có vẻ cuộc rút quân điên cuồng của họ đã chẳng đi được tới đâu.

Tiếng cười khúc khích đầy kích động dâng lên từ cuống họng Sabrina.
Nàng cố gắng ngăn nó lại bằng lòng bàn tay nàng, nhưng thất bại.

Sự vui vẻ của nàng cứ thế nhạt dần khi nàng trông thấy nét mặt của

Morgan. “Với cô tất cả chỉ như một trò cười phải không? Lâu đài đang sụp
đổ của tôi. Thị tộc thống thiết của tôi. Chỉ như một bài hát nho nhỏ ngu đần
mà kẻ nào đã viết để những gã MacDonnell chúng tôi tự biết thân biết
phận, tự biết chỗ đứng của mình, là bên dưới đôi bàn chân sang trọng của
thị tộc Cameron các người”.

Cơn giận của anh không hề làm nàng sốc bằng chiều sâu của một thứ

cảm xúc khác ẩn trong đôi mắt anh. Nàng không thể làm anh bị tổn thương,
nàng cam đoan với chính mình, nàng không có được quyền năng đó.

“Bởi vậy cô đã quyết định hạ mình xuống cái vực của chúng tôi đêm

nay phải không?” Anh hỏi. “Đó là lý do tai sao cô ăn mặc như một...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.