ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 44

Scotland thế này thì chắc ngài đã thay thế những cái gai vàng này bằng gai
tẩm độc rồi”.

Cô bé Sabri Cameron mập mạp ngày nào có thể đã đổi thay và bộc lộ

những nét vô cùng hấp dẫn, nhưng có một thứ chẳng bao giờ thay đổi.
Nàng vẫn thích nói líu lo không ngừng.

Tiếng cười khùng khục thoát ra từ cổ họng Morgan.

Sabri nhăn mày. Âm thanh này thật lạ lẫm với nàng – sâu và nặng, một

loại âm thanh đục hơn tiếng gầm gừ. Nếu nàng là một con mèo, những sợi
tóc trên đầu nàng hẳn đã dựng đứng lên để cảnh báo rồi.

Khi anh ngẩng mặt lên, Sabri có thể ngắm kĩ hơn khuôn mặt anh. Ánh

trăng tràn qua góc cạnh của gương mặt người đàn ông xa lạ, khắc những
đường nét lạnh lẽo. Anh ta là người lạ, nhưng lại thân thuộc đến mức nàng
không thể ngăn bàn tay mình đưa lên, chạm nhẹ vào cái quai hàm ương
ngạnh. Ánh mắt anh bỗng trở nên bí hiểm như cánh rừng hoang.

“Chào nhóc con”, anh cất tiếng.

Sabri cảm thấy cơn đau quen thuộc quặn lên trong bụng mình và chợt

nhận ra nàng đang phải đối diện với Morgan MacDonnell trong ánh trăng
lạnh lẽo, lời hứa trẻ con ngày nào sắp đến lúc bị phá hoại.

Thoáng xấu hổ, nàng rụt tay về, nhớ lại lần đầu nàng chạm tay vào anh

và đã bị anh xỉa xói như thế nào.

Một nụ cười nhạo báng nhăn nhó lướt qua miệng anh. “Tôi chắc rằng

nếu biết đó là tôi thì cô đã để cho tôi chảy máu đến chết rồi”.

Sự sợ hãi khiến nàng quay trở lại như lúc sáu tuổi, nàng gắt lên: “Tôi

nghĩ là không. Nếu không máu của anh sẽ lênh láng khắp tấm thảm
Flemish của mẹ tôi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.