ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 46

Sabri cảm thấy nặng nề. Anh hất đầu về phía cánh cửa. “Sao cô không

xuống dưới kia với người nhà cô đi? Ban phát những cử chỉ cao quý cho
đám nông dân quê kệch ấy?”

Kích thước của Morgan có thể thay đổi, nhưng anh ta vẫn còn biệt tài

khiến cho nàng cảm thấy hổ thẹn. Nàng khịt mũi một cách đáng yêu. “Chả
đúng là nông dân à? Toàn đi chân đất. Mama đáng lẽ nên phục vụ họ bằng
máng ăn mới phải”.

Giọng nói làm Morgan bỗng chùng xuống và ít có vẻ châm chọc hơn

trước… “Nếu như cách ăn uống của họ có khác với cách của cô thì đó là do
họ không được nhìn thấy nhiều thức ăn đến như thế trong đời. Và họ đi
chân đất bởi vì đôi ủng da nát bươm của họ còn phải để dành cho những
ngày đông lạnh giá. Có như vậy bàn chân họ mới còn nguyên vẹn”.

Sabri bỗng thấy nóng bừng mặt. Morgan luôn lôi ra được phần tệ hại

nhất trong con người nàng. Nàng cúi mặt xuống, và bất giác nhìn vào đôi
chân trần của anh. Những đám lông hung vàng phủ lên những bắp thịt rắn
chắc. Đôi bàn chân anh chắc phải dai như da thuộc mới có thể chịu đựng
được đất đồi cứng như đá mà không được bảo vệ. Những ngón chân nàng
co lại ngượng ngập trong lớp vải nhung của đôi tất sang trọng.

“Anh nên biết tôi đã xin phép Mama được tham dự dịp này”. Sabri nói

như hối lỗi.

“Sao cô không cầu xin ông bố của cô ấy? Mấy cái bĩu môi không còn

hiệu quả nữa à? Tôi nhớ là ông ấy chẳng bao giờ có thể chối từ điều gì khi
mấy cái lông mi dài đến lố bịch của cô rung rinh cơ mà”.

Ánh mắt Sabri chiếu thẳng vào mặt anh. Morgan chẳng bao giờ bộc lộ

là anh chú ý đến những chiếc lông mi của nàng hay bất cứ thứ gì khác về
nàng. “Lần này cả Papa cũng cứng rắn”. Nàng cười khúc khích nhẹ nhàng.
“Có vẻ là tại tiếng xấu về tính phóng đãng của anh đã lan đến đây trước rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.