ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 47

Ông ấy sợ rằng anh sẽ giáng cho tôi một đòn vào đầu rồi túm tóc tôi lôi đi
đâu đó”.

Morgan im lặng lâu đến nỗi nàng sợ rằng lại làm anh bực mình một

lần nữa. Nhưng không, anh hạ cánh tay xuống và nâng một lọn tóc lên
trong bàn tay không bị thương, vò vò nó với những ngón tay thô nhám. Một
nét bí hiểm len lén xâm chiếm gương mặt anh. Trống ngực Sabri dồn lên
cảnh báo.

Anh để những sợi tóc luồn qua kẽ ngón tay nhẹ nhàng như tơ trước

khi nhìn vào gương mặt nàng bằng ánh mắt ấm áp. “Tôi không thể trách
ông ấy được cô bé à. Nếu em thuộc về tôi, tôi chắc chắn cũng đưa em rời
xa nơi ấy”.

Nếu em thuộc về tôi…

Câu nói rớt lại giữa hai người, có một chút lúng túng trong im lặng.

Trong một giây rồ dại, Sabri muốn được thuộc về một người đàn ông như
anh, muốn tất cả những gì sẽ đến sau khi tay anh rời khỏi mái tóc nàng.
Dưới sự mê hoặc của ánh trăng và sự yên tĩnh, ánh mắt của Morgan dần
hướng về đôi môi hé mở của nàng. Khao khát dâng lên, hương hoa hồng
nồng nàn kích thích khứu giác anh, sợi tóc mềm mại trong ngón tay anh
như đối nghịch với những vết chai sạn từng trải. Anh biết, con người anh
đã bị giam hãm quá lâu trong cuộc sống gồ ghề của một chiến binh cao
nguyên Scotland. Nhưng người con gái mềm mại này đã đánh thức những
khao khát từ xa xưa, làm nhụt quyết tâm của anh. Anh không đụng vào một
giọt rượu, nhưng lúc này anh cảm thấy có thể bất chấp tất cả. Liệu có gì
nguy hiểm không khi lấy đi vị ngọt của đôi môi hồng chớm nở? Cố gắng
chống lại ham muốn được quyện lưỡi mình vào giữa đôi môi ngây thơ của
nàng, anh nghiêng đầu và khẽ chạm vào miệng nàng.

Rồi môi anh kề lên môi Sabri, mắt nàng run rẩy khép lại. Nụ hôn của

anh ngắn ngủi, khô nóng và hầu như không có thật, nó khơi dậy sự ngọt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.