theo cách của ông, nàng có lẽ sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào lòng nhân từ của
Morgan.
Và từ kinh nghiệm trong quá khứ, nàng biết rằng anh ta không hề có
thứ đó.
Ánh mặt trời chiếu loang loáng trên cây rìu nặng nề được cầm bởi một
tên MacDonnell răng còn thưa hơn cả Pugsley. Dougal nhảy lên bục rồi
thét: “Đủ rồi! Kiềm chế người của cậu đi, Morgan. Bọn họ không thể chống
đỡ nổi một cuộc chiến tranh không cân sức ngay giữa vùng đất của thị tộc
Cameron đâu”.
Morgan kìm người của anh ta bằng một mệnh lệnh chán nản.
Dougal quay về phía anh ta. “Ta tin cả hai chúng ta đều muốn tiếp tục
cuộc thảo luận này một cách riêng tư”.
“Đừng nge hắn, Morgan! Đó là một cái bẫy!” Một người trong thị tộc
của anh ta gào lên.
“Phải, và là một cái bẫy không ngoan”, Morgan nói, anh ta nhìn chằm
chằm gần như ngưỡng mộ đánh giá Dougal. “Ranal đưa mọi người đi và
đợi tôi trên ngọn đồi. Tôi sẽ cho người báo tin sau”.
Người của anh ta cứ lừng khừng giữa lưng chừng cuộc chiến, nhưng
khi họ thấy người của thị tộc Cameron rời đi, họ đành tuân theo. Sabrina
thấy một dáng hình mảnh khảnh giấu mình sau tấm khăn choàng rách rưới
gục xuống một lúc trước khi lê từng bước chân theo những người khác.
Enid đứng dậy và cố gắng nhón chân bỏ ra ngoài, nỗi kinh hãi trước cuộc
xung đột còn mạnh hơn cả lòng tận tâm với cô em họ của cô.
“Ôi, không, chị đừng đi!” Sabrina nói, túm vào vạt váy giật chị họ
nàng quay trở lại. “Chị sẽ không bỏ rơi em chứ?”