Đến cuối buổi tiệc, khách đã về gần hết, Nguyễn Hoàn không nhịn được
nữa, chạy qua tìm tôi:
- Đinh Thanh, quà của tôi đâu?
Tôi nhìn quanh, khách chỉ còn vài người. Tôi kéo tay áo của Nguyễn
Hoàn qua vườn hoa nhỏ bên cạnh sân. Đi đến dưới cây đào lớn, tôi buông
tay. Mùa này mới chớm thu, đào vẫn chưa ra hoa, lá xanh đầy cành. Tôi bắt
đầu lấy giọng, nhìn Nguyễn Hoàn, vừa vỗ tay vừa hát:
“Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy
birthday, happy birthday to you.”
Tôi hát xong đứng mỉm cười nhìn Nguyễn Hoàn đang đứng ngơ ngác ở
đó. Tôi nói:
- Chúc công tử sinh nhật vui vẻ.
Nguyễn Hoàn vẫn đứng sững không lên tiếng. Tôi kéo kéo tay áo anh ta,
anh ta mới nói:
- Đinh Thanh, nàng hát tặng tôi sao?
- Phải. – Tôi gật đầu. Tuy tôi hát không hay nhưng không đến nỗi nghe
không ra chứ?
- Nàng hát bằng tiếng gì vậy? Tôi nghe không hiểu nhưng nó rất mới lạ,
rất hay. – Nguyễn Hoàn nói.
Tôi bật cười trả lời:
- Đó là bài hát chúc hạnh phúc. Thế nào, có hài lòng với món quà của tôi
không?
Nguyễn Hoàn gật đầu: