ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 123

Đã ba ngày rồi, Nguyễn Cảnh một ngày một buổi đến dạy học nhưng

Nguyễn Hoàn thì vẫn không thấy bóng dáng đâu. Làm cách nào để anh ta
hết giận đây?

Đã ba ngày rồi, tôi mỗi ngày ngoài ở phủ học chữ với Nguyễn Cảnh thì

thời gian còn lại bị mẹ cả bắt phải học đàn với Đinh Ngọc. Xưa nay tôi vốn
không có năng khiếu âm nhạc, tôi còn không thể nghe ra được đâu là nốt
nhạc nào thì làm sao có thể đánh đàn được, mà còn là đàn nguyệt.

Tôi ôm bực bội đi vào giấc ngủ.

***

Ngày hôm sau, Nguyễn Cảnh nói, hôm nay Nguyễn Hoàn tròn mười bảy

tuổi, gia đình anh ta tổ chức tiệc chúc mừng tại nhà. Nguyễn Cảnh hỏi
chúng tôi có muốn đến tham dự không. Tôi tất nhiên không bỏ qua cơ hội
này.

Buổi chiều, tôi và Đinh Ngọc được mẹ cả đồng ý cho ra ngoài. Thật là

một công hai việc, đi chúc mừng sinh nhật Nguyễn Hoàn, tôi vừa thoát khỏi
việc học đàn lại còn có cơ hội bày tỏ sự hối lỗi của mình.

Ban đầu, tôi cứ ngỡ là tiệc chúc mừng được tổ chức ở phủ Hân quận

công. Nhưng Nguyễn Cảnh đã dẫn chúng tôi đến một ngôi nhà lớn khác,
nói đây là nhà của Nguyễn Hoàn. Ra cha mẹ của Nguyễn Hoàn có tiệm
buôn vải vóc rất lớn ở Thăng Long nhưng anh ta từ nhỏ đã thích đi theo
Nguyễn Cảnh, cha mẹ anh ta lại bận rộn công việc, vì vậy để Nguyễn Hoàn
qua phủ Hân quận công ở.

Từ cổng vào đến trong sân nhà lớn đều có treo lồng đèn đỏ, trong sân

được bày biện bàn ghế, khách đến chúc mừng vừa là họ hàng, vừa là bạn bè
và khách làm ăn của cha mẹ Nguyễn Hoàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.