ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 193

Binh lính nhanh chóng kéo Đặng Lân và bọn thuộc hạ đi, Đặng Lân vừa

bị kéo vừa cố quay đầu chửi Trịnh Khải, trước khi bị bắt lên xe ngựa còn
lớn tiếng:

- Để xem chị ta xử ngươi thế nào.

- Ta cũng muốn xem Tuyên phi cứu ngươi thế nào. – Trịnh Khải đáp lại.

Sau khi xe ngựa chở Đặng Lân đi, Trịnh Khải quay qua nhìn tôi, nói

không lớn không nhỏ:

- Tiểu thư thì nên về phủ, đóng cửa ở yên trong nhà. Đừng ra ngoài gây

chuyện.

Tôi thấy có chút bức xúc, tôi làm việc tốt, ra mặt cứu người sao lại nói

tôi gây chuyện. Nhưng tôi không dám lên tiếng cãi lại, đành im lặng cúi
đầu. Trịnh Khải hừ một tiếng trong họng rồi quay người đi, lính tráng cũng
nhanh chóng theo sau.

Đám đông ban nãy im lặng bây giờ đã lên tiếng xôn xao ồn ào. Tôi thở

dài một tiếng, đem chiếc giày trong tay mang vào chân, còn một chiếc nữa,
tôi nhìn quanh tìm kiếm. Một người thanh niên hơn hai mươi tuổi tiến đến
đưa chiếc giày còn lại cho tôi. Tôi đưa tay cầm lấy mang vào chân, sau đó
mới ngẩng đầu nhìn người đứng đối diện. Anh ta dáng người cao, mắt dài,
trán rộng, tóc búi được cột lại bởi một dây vải đen. Trang phục của anh ta
rất giống con nhà võ, áo vạt chéo được thắt đai lưng cẩn thận, ống tay áo
không rộng như các công tử khác mà được cột gọn gàng ở cổ tay. Cả một
thân người anh ta đều mặc màu đen. Tôi khẽ mỉm cười:

- Cám ơn công tử.

- Vì lẽ gì? – Anh ta híp mắt cười.

- Vì đã cứu tôi ban nãy. – Tôi trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.