ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 198

- Chúa thượng ra cũng rất sợ vợ, công nữ bị hại đến thê thảm như vậy

mà còn tha tội chết cho tên Đặng Lân kia. – Nguyễn Hoàn nãy giờ im lặng
cũng góp lời.

Uống thêm vài ly thì trời đã tối, Nguyễn Cảnh nói muốn bàn việc với

Nguyễn Hoàn nên tôi ra về trước. Về đến phủ thì trời đã rất tối, tôi đi vào
trong nhà, khi đi qua gian nhà giữa tôi nghe tiếng mẹ cả nói chuyện với
quận công. Tôi tính nhẹ nhàng đi thẳng về phòng riêng nhưng tôi lại nghe
quận công nhắc đến tên tôi. Tôi cẩn thận đi đến gần cửa, đứng nghe.

- Đinh Thanh cũng đã mười sáu, đi ra ngoài phủ chơi thế nào cũng có

ngày xảy ra chuyện, bà nhanh tìm người môn đăng hộ đối để gả đi. – Giọng
của quận công.

- Vậy để tôi qua ngỏ lời với nhà Hân quận công thử, Nguyễn Cảnh cậu

ta cũng đã mười tám mà chưa lập gia thất. – Mẹ cả đáp.

- Không được, bà tìm người mai mối khác đi. Nhất quyết không thể gả

Đinh Thanh cho Nguyễn Cảnh. – Quận công lên giọng.

- Không phải ban đầu ông biết cậu ta là công tử nhà Hân quận công nên

mới cố ý mời đến dạy Đinh Thanh sao? Không phải ngay từ đầu ông chấm
cậu ta làm con rể của mình, sao giờ lại đổi ý? – Mẹ cả căn vặn.

Tôi nghe quận công hừ một tiếng, tiếng va chạm của ly trà và mặt bàn

phát ra, ông nói:

- Lúc đầu là tôi muốn hai nhà làm thông gia, như vậy Nguyễn Đĩnh sẽ

đứng cùng phía với vương tử Cán. Nhưng ông ta cương quyết ủng hộ thế tử
Tông thì không thể gả Đinh Thanh đi được.

Tôi nghe mà choáng váng đầu óc. Nguyễn Đĩnh mà quận công nhắc đến

chính là Hân quận công, cha của Nguyễn Cảnh. Tôi cắn môi, đi lui dần,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.