Đình Duệ đổi đề tài đột ngột, tôi nhíu mày nghi ngờ anh có ý khác. Quả
nhiên, Đình Duệ thấy biểu cảm của tôi thì bật cười:
- Không phải nói em nên mang bài thơ "Cây lựu" ra treo ở đây sao? Có
nó rồi thì anh sẽ biết được khi nào sẽ có lựu ăn.
Tôi nghẹn họng, chỉ có thể thở phì phì trừng mắt nhìn Đình Duệ rồi bỏ
vào phòng. Anh nhìn thấy tôi quay người đi thì bật cười lớn, tiếng cười rất
sảng khoái. Thỉnh thoảng Đình Duệ vẫn trêu chọc tôi, hôm nay coi như cho
anh vui vẻ một chút vậy.
***
Sáng hôm sau vẫn chưa thấy bóng dáng của Hải, tôi đành lôi chiếc khăn
len ra ngồi đan tiếp trong lúc chờ đợi. Thật ra nếu không có sách địa lý thì
tôi sẽ đổi sang một loại sách khác, nhưng việc Hải chưa trở về khiến tôi có
chút sốt ruột cũng có chút lo lắng, sợ rằng anh ta gặp phải bất trắc gì. Việc
ngồi đan khăn ít nhất giúp tôi trấn tĩnh hơn, không phải đi ra đi vào.
Lúc tôi vừa hoàn thành chiếc khăn len quàng cổ để tặng Đình Duệ thì
Hải cũng vừa về đến. Tôi đặt chiếc khăn xuống bàn, đi vội đến trước mặt
anh ta. Hải cưỡi ngựa đi đường, cả người đều bám bụi, đôi mắt cũng có tia
máu đỏ. Tôi hỏi:
- Sao ngươi về trễ như vậy? Có phải gặp chuyện gì hay không?
- Tôi không gặp chuyện gì. – Hải lấy từ trong ngực áo ra một bọc giấy
đưa cho tôi. – Tiểu thư, đây có phải là vật người cần không?
Tôi đưa tay nhận lấy, mở bọc giấy ra thấy bên trong có hai quyển mỏng.
Tôi mở một quyển ra, là sách truyền giáo viết song ngữ, một bên là tiếng
Pháp, một bên là tiếng Việt. Tôi thực sự bị làm cho ngạc nhiên, ra chữ Quốc
ngữ Việt Nam đã có từ thời này rồi. Một quyển khác là một tập chép tay